Trong mắt Mộ Dung Yến dần hiện lên sát ý: "Không thể? Ta cho ngươi xem cái gì gọi là không thể!"
Hắn giơ tay, ám khí trong tay bay thẳng về phía Bình An.
Lập tức, trên cổ Bình An xuất hiện sáu ám khí hình lá, Bình An tắt thở.
"Bình An! Bình An!"
Chu Kiều Kiều giật mình tỉnh giấc.
Sợ hãi ôm ngực.
Từ từ ngồi dậy.
"Sao mình lại mơ giấc mơ như vậy... Mộ Dung Yến... sao có thể là người g.i.ế.c Bình An chứ?"
Nàng thở phào một hơi, xuống giường uống một ngụm nước.
Không thể ngủ lại được nữa.
Nàng ra sân.
Nhìn sắc trời, bây giờ chắc là giờ Mão, sắp sáng rồi.
Nàng dứt khoát bắt đầu tập thể dục.
Đến khi đám Chu Đại Sơn dậy, nàng đã chạy được ba vòng.
"Kiều Kiều, hôm nay sao dậy sớm thế?"
"Gặp ác mộng, không ngủ được, dứt khoát không ngủ nữa."
"Không sao đâu, lát nữa mệt thì đi nghỉ, giấc mơ đều trái ngược với hiện thực mà, không sao đâu."
Chu Kiều Kiều gật đầu.
Tập xong, bọn trẻ cũng lục đục dậy hết.
Trừ Chu Thành, mấy đứa khác cũng chạy hai vòng, về nghỉ một lát, Nam Nhi cầm lược đến bên cạnh Chu Kiều Kiều: "Nương, chải đầu."
Chu Kiều Kiều nhận lấy lược, vừa chải đầu cho con bé, vừa nhìn thấy sợi dây đỏ nó cầm trong tay.
Đó là sợi dây nàng mua trước đó.
Chu Kiều Kiều chợt nhớ ra điều gì.
Thế là, ăn cơm xong liền vào không gian mua một ít dây màu bện tóc thường bán ở khu du lịch, hồi cấp ba cô từng học tết dây đeo tay với một bạn học, tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4911900/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.