Hổ cái: Thật sự rất ghét đám người không biết phép tắc này, có thể đi chỗ khác được không? Làm gì có ai cứ nhìn chằm chằm người ta cho con b.ú thế này? Nhưng vô thức, bọn họ chẳng hề cảm thấy có chỗ nào không ổn.
Lúc Chu Kiều Kiều chạy bộ về, bọn họ vẫn đang vây quanh xem.
"Đừng lại gần, hổ cái dữ lắm đấy."
Giống như ch.ó mẹ mới sinh con cũng sẽ căng thẳng, rất nhiều con sẽ nảy sinh thù địch với người đến gần.
Cho dù bạn cười hì hì, lúc nó c.ắ.n bạn cũng chẳng nể tình đâu.
Chu Đại Sơn cười nói: "Ừm, được, chúng ta biết mà, ha ha ha chỉ là thấy vui quá, bất ngờ quá, ngạc nhiên quá...
Kiều Kiều, trước đó muội cũng không biết hổ cái m.a.n.g t.h.a.i à?"
Chu Kiều Kiều cười ha hả: "Đại ca, muội làm sao biết hổ m.a.n.g t.h.a.i trông thế nào? Nó cũng đâu có nói với muội."
Chu Đại Sơn: "..." Cũng phải, dáng người hổ cái vẫn luôn... vạm vỡ như vậy, nên không ai nhận ra nó bụng to cũng là bình thường.
Chu mẫu trong bếp gọi một tiếng bảo mọi người vào ăn cơm.
Mọi người lúc này mới vào nhà.
Ăn cơm xong, Chu phụ kéo Chu Kiều Kiều ra một bên nói chuyện: "Bây giờ có thể ra khỏi núi bán đồ rồi, nhà chúng ta có con, nhà họ Vương có Vương thúc con, còn nhà Trần Phát.
Kiều Kiều, con dễ nói chuyện với Lưu tẩu t.ử hơn, con phải nhắc nhở nàng ấy một chút, xem có nên nghĩ cách kiếm tiền không."
Chu Kiều Kiều gật đầu.
Cha nói rất đúng.
Cô và nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4915267/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.