Bình An tỏ vẻ như Chu Kiều Kiều không có kiến thức.
Sao nào, ngươi có thể có hài tử, ta không thể có sao? Nghĩ lại đến vết thương trên người nó, Chu Kiều Kiều chợt hiểu ra: "Tên hổ háo sắc nhà ngươi không phải là bị hổ cái cào đó chứ?"
Nàng nhìn biểu cảm của Bình An.
Thậm chí trong mắt Bình An còn thấy được một tia... đắc ý.
Dường như đang nói: Ta cũng có vợ rồi nhé, thế nào, lợi hại không?
Chu Kiều Kiều thật sự phải cố gắng kìm nén cơn tức muốn mắng người.
Nàng bôi t.h.u.ố.c qua loa cho nó rồi đá vào m.ô.n.g nó một cái.
"Ta nói sao hôm qua chạy nhanh thế, thì ra là có hổ cái xuất hiện ở gần đây, ngươi thì đi theo đuổi vợ vui vẻ, hại ta lo lắng cả một đêm."
Chu Kiều Kiều đứng dậy, lúc này mới để ý thấy Thượng Quan Khuynh Thành đã sớm quay đi, mà gò má đỏ bừng của nàng ta cũng cho thấy sự lúng túng vừa rồi.
Lại một lần nữa mắng Bình An trong lòng.
Tên khốn này.
Thật là...
"Khuynh Thành à, chúng ta... ngươi..."
Thượng Quan Khuynh Thành quay lưng về phía Chu Kiều Kiều nói một câu: "Ồ, Kiều Kiều tỷ tỷ, ta còn chưa ăn sáng, ta đi ăn cơm trước đây."
Nàng ấy quay người lập tức chạy vào bếp.
Chu Kiều Kiều quay đầu trừng mắt nhìn Bình An: "Đều tại ngươi."
Bình An vô tội nhìn nàng: Gì cơ? Ta tạo ra tiểu hổ của ta, liên quan gì đến nàng ta? Chính nàng ta tự mình xấu hổ.
Bình An trở về, Chu Kiều Kiều cuối cùng cũng yên tâm, tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4857736/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.