Nhưng cho dù hổ cái toàn thân ướt sũng, nó vẫn lùi lại không chịu vào nhà.
Và còn biểu lộ sự phản kháng và bất mãn mạnh mẽ với Bình An.
Cái vuốt đó giơ lên, làm Bình An cũng sợ đến mức rụt cổ lại, chỉ là Bình An trước sau vẫn không lùi bước.
Sau khi hoàn hồn, nó vươn đầu ra, cẩn thận đi tới thăm dò cổ của hổ cái, cầu được cọ cọ.
Bộ dạng "liếm cẩu" của nó khiến Chu Kiều Kiều không nhịn được mà muốn trợn mắt trắng.
Thì ra... trong giới hổ cũng có "nóc nhà".
Hổ cái vẫn rất kháng cự mà lùi lại.
Chu Kiều Kiều từ từ đi ra ngoài, Chu mẫu lập tức kéo Chu Kiều Kiều lại: "Kiều Kiều, đừng đi, con hổ đó lớn quá, Bình An còn bị nó làm bị thương, con không được lại gần đâu."
Bà cũng biết chuyện Bình An bị thương.
Trước đây còn nói rốt cuộc mãnh thú thế nào mới có thể làm Bình An bị thương, bây giờ không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Thượng Quan Khuynh Thành: "Kiều Kiều tỷ tỷ, tỷ đừng ra ngoài."
Chu Kiều Kiều gạt tay Chu mẫu ra, nói: "Nương yên tâm, con không lại gần, chỉ nói với Bình An vài câu thôi."
Chu mẫu vẫn rất lo lắng.
Nhưng Chu Kiều Kiều kiên quyết, bà cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Kiều Kiều đi đến dưới mái hiên.
Chu Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào hai con hổ, một tên "liếm cẩu", một nàng công chúa cao quý.
Tuyền Lê
"Bình An, ngươi muốn cho hổ cái vào ở à?"
Bình An lập tức gầm nhẹ một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4857737/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.