Lúc này Chu Kiều Kiều mới nhìn thấy, cách đó không xa có một tòa lâu đài bằng đất dài hơn hai mét, trên đó được điểm xuyết bằng hoa tươi cỏ dại, còn có cả chữ viết.
Hình dáng của tòa lâu đài là hình dáng ngôi nhà ở kiếp trước mà nàng đã từng kể cho chúng nghe.
Tuy không hoàn toàn giống hệt, nhưng đại khái cũng tương tự, có thể làm được giống đến mức này đã là rất hiếm có rồi.
"Kiều Viên."
Thượng Quan Khuynh Thành đứng trước tòa lâu đài, vui vẻ giới thiệu: "Đúng vậy, Kiều Viên, Miên Miên và Nam Nhi mỗi người viết một chữ. Kiều Kiều tỷ tỷ, hai đứa nữ nhi của tỷ thật sự rất tuyệt."
Chu Kiều Kiều cảm động đến ngây ngốc.
Cả một ngày đều ở trong trạng thái lâng lâng.
Buổi tối, Chu Kiều Kiều thử làm một chiếc bánh ngọt cho các hài tử, nhưng... thất bại...
Nàng định mua một cái trong không gian, nhưng lại sợ người nhà nghi ngờ.
Cuối cùng chỉ có thể bỏ qua, tự tay xào mấy món ăn cho các hài tử.
Ăn tối xong, mọi người đều ngồi trong sân ngắm trăng đếm sao, bên cạnh đặt đồ ăn vặt, mấy hài tử thì đuổi bắt nô đùa.
"Phải nói là, cuộc sống của chúng ta đúng là cuộc sống như thần tiên, sau này dù bên ngoài có bình ổn trở lại, ta cũng không muốn ra ngoài đâu."
Chương Nhân cười nói.
Trương Tuệ: "Ta cũng cảm thấy những ngày như thế này thật tốt."
Nhưng nàng vẫn muốn ra ngoài.
Dù sao nàng còn có hài tử, nàng muốn hài tử của mình được thấy một thế giới rộng lớn hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4857735/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.