Huyện lệnh mang theo hơn nửa số nha dịch trong huyện nha.
Rầm rộ kéo ra ngoài thành.
"Đại nhân, là ai đang vu khống chúng tôi vậy? Sao chúng tôi có thể trộm lương thực được? Lương thực của chúng tôi đều là ân điển mà ông trời ban cho."
"Đúng vậy, là ông trời không nỡ nhìn chúng tôi c.h.ế.t ở đây nên mới phái thần tiên đến mang lương thực cho chúng tôi, sao ngài có thể nói số lương thực này là do chúng tôi trộm được?"
"Chúng tôi tuy nghèo nhưng tuyệt đối không làm chuyện trộm cắp."
"Sĩ khả sát bất khả nhục."
"Xin đại nhân đừng oan uổng chúng tôi khi không có bằng chứng."
Huyện lệnh hừ lạnh một tiếng.
Nhìn đám nạn dân này như nhìn người c.h.ế.t.
Khoảnh khắc tiếp theo, hai tên nha dịch xách một bao gạo từ trong lều ra: "Đại nhân, đây chính là lương thực trong nhà nạn dân."
Nha dịch mở bao gạo ra.
Huyện lệnh vươn cổ ra nhìn.
Nhưng khi nhìn thấy gạo bên trong, ông ta nhíu mày.
Sao... sao có thể? Gạo mới thu lên đều là gạo mới, sao trong bao lại là gạo cũ?
Ông ta không dám tin.
Quay đầu nhìn đám nạn dân, giọng điệu nghiêm nghị nói: "Mang hết số lương thực các ngươi nhận được hôm qua ra đây."
Khi đám nạn dân nghe thấy lời này, trong mắt đều lộ ra vẻ khó tin.
Bọn họ khó khăn lắm mới có được đồ ăn, lẽ nào lại phải giao ra như vậy?
Mọi người đều tỏ vẻ không muốn đi lấy, thầm nghĩ nếu huyện lệnh cứ nhất quyết tịch thu lương thực của họ, họ sẽ nổi dậy.
Không tin nhiều nạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4857734/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.