"Ừm, tỷ tỷ nếm thử quả khô này đi, ngon lắm đó." Giọng nói ham ăn của Nam Nhi truyền đến, Chu Kiều Kiều cất đồ xong liền đi ra ngoài.
Vừa hay gặp Đồng Nhị Nha từ phòng nàng ta đi ra.
Chu Kiều Kiều chỉ liếc nhìn một cái, không nói gì mà trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Đồng Nhị Nha tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng của Chu Kiều Kiều, ánh mắt rơi trên bàn trà.
Nhiều đồ ăn vặt như vậy.
"Hay cho một Chu Kiều Kiều, nhất định phải đợi người nhà họ Đồng đi rồi mới đi mua đồ ăn ngon… ngươi bắt nạt người quá đáng."
Nàng ta gần như muốn nghiến nát cả răng bạc.
Đi ra ngoài trực tiếp vơ mỗi thứ một ít rồi quay về phòng.
Chu Kiều Kiều và đám trẻ nhìn nàng ta, có chút khó hiểu.
Không biết cơn giận của nàng ta từ đâu mà đến.
Sau khi nàng ta vào phòng, Chu Thành nhỏ giọng nói: "Cô cô, nhị thẩm sao vậy ạ?"
Chu Kiều Kiều: "Nàng ta mất con, đang nổi tính khí trẻ con đấy, sau này các con cứ tránh xa nàng ta ra một chút là được."
Thôi bỏ đi, thật không muốn so đo với nàng ta.
Quá mệt mỏi.
Một lát sau, Chu phụ Chu mẫu cũng trở về.
Chu Kiều Kiều nhân lúc mọi người đều có mặt, liền kể cho mọi người về bức thư mà Tần Hữu gửi về.
"Tần quan sai nói nhị ca đã theo quân xuất phát ra tiền tuyến rồi, nhưng trước khi đi mọi chuyện đều tốt, bảo chúng ta đừng lo lắng."
Người nhà họ Chu đều rất vui mừng.
Chỉ cần Tiểu Diệu không sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802650/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.