Bình An gầm lên một tiếng.
Tựa như đang cảm tạ Chu Kiều Kiều.
Cũng tựa như đang phấn khích vì có thể no nê một bữa, trái tim của những kẻ này là màu đen, chính là hương vị mà nó thích ăn.
Cuối cùng, Bình An ăn hết những phần non và ngon nhất trên người chúng, còn những chỗ bẩn thỉu như tim, não, chân… thì không ăn, ăn không nổi nữa.
"Đi thôi, về!"
Giọng Chu Kiều Kiều lạnh lùng.
Nàng sải bước đi về phía trước, Bình An vui vẻ đi theo, bên mép vẫn còn dính rất nhiều vết máu.
Khi Chu Kiều Kiều đi đến một con mương nhỏ, nàng đã rửa miệng cho Bình An.
"Rửa miệng đi, m.á.u của lũ thối nát hôi quá, đừng để ám mùi lên mi."
Một lúc sau, Chu Kiều Kiều mới quay trở lại lối vào Thâm Sơn.
Ngô Ngọc Nương và Trương Tuệ vẫn còn đang khóc rất thương tâm.
Chu Đại Sơn đang an ủi Ngô Ngọc Nương.
Vương thẩm và Chương Nhân đang quan tâm Trương Tuệ.
Chu Kiều Kiều bước tới, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía nàng.
"Kiều Kiều… muội đã dạy dỗ bọn chúng chưa?"
Chu Đại Sơn tức giận hỏi.
Ngô Ngọc Nương chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như vậy.
Hắn thực sự rất muốn tự tay báo thù cho Ngô Ngọc Nương.
Chu Kiều Kiều gật đầu: "Đều c.h.ế.t cả rồi, đi thôi, về."
Trong mắt mọi người đều lóe lên một tia không thể tin nổi.
Nhưng thoáng chốc lại lộ ra vẻ mặt ‘đáng đời’.
Ngô Ngọc Nương và Trương Tuệ ổn định lại tâm trạng.
Mọi người cùng nhau đi về.
Trên đường đi, Chu Kiều Kiều mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802649/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.