Chu Kiều Kiều liếc nhìn việc họ đang làm, quả thật không biết mình có thể làm gì, liền nói, "Vậy để muội đi nấu cơm."
Chu phụ cười một tiếng, "Được."
Thế là, Chu Kiều Kiều quay người trở vào nhà.
Trong nhà bếp, nàng lấy một con thỏ rừng ra xử lý.
Người nam nhân đi theo sau, nhìn nàng làm việc, hai tay khoanh trước n.g.ự.c dựa vào khung cửa, vẻ mặt lười biếng, "Ta muốn ăn cay."
Chu Kiều Kiều nghe vậy, liếc nhìn hắn một cái, "Được."
May mà nàng đã mang theo một ít ớt vào.
Nàng quay người lấy ớt ra đặt lên thớt.
"Ngươi còn đứng đây làm gì?"
"Xem ngươi nấu cơm chứ sao."
Chu Kiều Kiều nghe vậy nhướng mày, "Ngươi không phải là sợ ta bỏ độc chứ?"
Ánh mắt của người nam nhân khẽ động.
Nhưng không nói gì.
Chu Kiều Kiều tức đến bật cười, "Này, ta còn không biết ngươi là ai, bỏ độc hại ngươi làm gì? Hơn nữa t.h.u.ố.c độc cũng phải dùng bạc mua, ta không mua nổi đâu."
Nói xong, nàng quay đầu tiếp tục làm việc.
Ngay khoảnh khắc quay người, đùi nàng quẹt qua tường, đau đến mức nàng hít một hơi khí lạnh.
Cảnh tượng bị kim miêu kéo lê lại hiện ra trong đầu.
May mà có hai mũi tên b.ắ.n trúng nó, t.h.u.ố.c mê trên mũi tên đã làm chậm đòn tấn công của nó, nếu không bây giờ mình e là đã bị ăn đến không còn xương, chứ đừng nói là làm nó bị thương.
Sau khi qua cơn đau, Chu Kiều Kiều tiếp tục nấu cơm.
Thịt thỏ rừng ngon, nhưng nếu xử lý không tốt thì mùi vị cũng rất khó nuốt.
"Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802529/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.