Xung quanh tĩnh mịch một mảnh, tai nàng gần như đã dựng đứng lên. Đi được không xa, nàng đột nhiên bị ai đó ôm lấy eo, bế lên rồi bay lên không trung.
"A..."
Nàng hét lên một tiếng, theo phản xạ che miệng mình lại, nhìn rõ người đang bế nàng thi triển khinh công bay đi là Mộ Dung Yến.
Tuyền Lê
"Ngươi làm gì vậy?"
Khinh công của Mộ Dung Yến thật sự rất giỏi, khiến nàng có cảm giác như đang đi máy bay.
Nhưng khinh công của Mộ Dung Yến cần có điểm tựa.
Hóa ra, khinh công thật sự không phải là "nhổ hành củ từ đất khô".
Mộ Dung Yến, "Người nhà của ngươi lo lắng về vết thương của ngươi nên đã nhờ ta tiễn ngươi ra ngoài."
Chu Kiều Kiều vừa mới đi được một lúc thì Chu phụ đã lập tức tìm đến Mộ Dung Yến, "Mộ Dung công tử, nữ nhi nhà ta vừa bị thương, nếu gặp nguy hiểm e rằng khó mà tự bảo vệ mình được, có thể phiền công tử tiễn nữ nhi ta một đoạn đường không?"
Mộ Dung Yến vốn dĩ cũng đã lo lắng cho Chu Kiều Kiều, có lời nhờ của Chu phụ, hắn liền thuận lý thành chương đồng ý.
Thế là, Mộ Dung Yến để người nhà họ Chu tạm thời quay lại sân, đợi hắn tiễn xong Chu Kiều Kiều trở về họ mới ra ngoài.
Người nhà họ Chu đã biết sự lợi hại của thú dữ, tự nhiên rất nghe lời, đều đã quay lại sân.
Mộ Dung Yến lúc này mới đuổi theo, tiễn Chu Kiều Kiều ra khỏi Thâm Sơn trước.
Giọng Chu Kiều Kiều trầm thấp, "Ta vốn còn định vừa săn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802530/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.