Nửa canh giờ sau, Ngô Ngọc Nương mới bôi xong t.h.u.ố.c hoàn toàn.
"Kiều Kiều, hóa ra vào núi nguy hiểm như vậy... Hay là, mình không vào nữa nhé?"
Lúc bôi t.h.u.ố.c cho nàng, nàng ấy đã suy nghĩ về vấn đề này.
Nếu cái giá của việc vào núi là cái c.h.ế.t, nàng ấy thà không kiếm số tiền này còn hơn.
Chu Kiều Kiều chậm rãi mặc quần áo vào, rồi lạnh nhạt nói, "Tẩu muốn ta trở lại dáng vẻ ngày xưa sao?"
Ngô Ngọc Nương im lặng.
Tất nhiên là không muốn.
Nhưng... nàng cũng không muốn Chu Kiều Kiều c.h.ế.t.
Nên nói thế nào đây? Chu Kiều Kiều như không có chuyện gì, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, nói, "Đại tẩu, con người ai cũng có sĩ diện, ta không thích bản thân ngày xưa, không muốn trở lại như trước nữa. Tẩu ra ngoài trước đi, xem thử cha và mọi người kế hoạch thế nào rồi, cũng tiện giúp một tay. Ta muốn nghỉ ngơi một lát."
Ngô Ngọc Nương không tiếp tục chủ đề lúc nãy nữa, vội vàng gật đầu, đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng rồi đi ra ngoài.
Chu Kiều Kiều nhắm mắt lại rồi trực tiếp đi vào không gian.
Nàng muốn biết sự xuất hiện của con hổ rốt cuộc là sao?
Thế là, nàng cẩn thận xem lại sách hướng dẫn sử dụng của không gian trên đỉnh núi.
Cân nhắc từng chữ một, cuối cùng mới biết được sự thật.
Hóa ra, bất kỳ sinh vật nào vào không gian đỉnh núi chỉ cần qua 60 ngày thuần hóa sẽ hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của mình.
Tiếng gầm của con hổ cũng là vì cảm nhận được chủ nhân sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802528/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.