Vào núi hai tháng, đây là lần đầu tiên t.h.ả.m hại đến vậy.
Nàng thậm chí còn cảm thấy lần này mình sắp c.h.ế.t rồi.
"Kiều Kiều!"
"Kiều Kiều!"
Hai giọng nói từ xa truyền vào tai nàng.
Ý thức của nàng cũng dần mơ hồ.
Đột nhiên, trong đầu nàng vang lên một tiếng hổ gầm, như thể trời long đất lở, lại có tác dụng làm đầu cô tỉnh táo, thần kinh của nàng hoàn toàn bị chấn động.
Nàng mở bừng mắt.
Chỉ thấy hiện ra là đỉnh núi trong không gian, thân hình oai phong vạm vỡ kia đang đứng bên vách đá, há miệng gầm rống.
Ngay khoảnh khắc này, kim miêu dừng động tác, người run rẩy.
Lại một tiếng hổ gầm nữa truyền đến, kim miêu giật mình buông Chu Kiều Kiều ra. Ngay lúc được tự do, Chu Kiều Kiều lập tức thu con kim miêu vào đỉnh núi trong không gian.
Lúc bị ném vào không gian, kim miêu vừa vặn rơi xuống đỉnh núi, con hổ lập tức lao tới, xé nát nó.
Chu Kiều Kiều nhìn cảnh tượng này, đầu óc có một thoáng đứng hình.
Con hổ này... đang trả thù cho nàng sao? Tiếng gầm lúc nãy là đang giúp mình?
Tại sao tiếng của hổ lại có thể truyền ra ngoài được?
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Ngay lúc cô đang nghi hoặc, Chu Đại Sơn và Chu Tiểu Diệu lúc này mới thở hổn hển đuổi kịp.
"Kiều Kiều! Kiều Kiều muội sao rồi? Con mèo c.h.ế.t tiệt đó đâu rồi?"
"Muội bị thương nhiều quá..."
Chu Đại Sơn trên mặt hiện đầy vẻ đau lòng, cẩn thận đỡ nàng dậy.
Trong mắt Chu Tiểu Diệu cũng lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802527/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.