Nàng ba bước làm hai xông vào,lúc mọi người còn kinh ngạc cùng chỉ trích khi thấy nàng xông vào bên trong, cố nén mùi m.á.u tanh khó chịu đưa tay hướng chóp mũi Chu Vọng.
Một giây…… Hai giây……
Đột nhiên, Chu Kiều Kiều cảm nhận được một mảnh hơi thở rất yếu nhưng ấm áp.
Nàng nhịn không được hô to, “Hắn vẫn chưa c.h.ế.t, hắn không c.h.ế.t. Cha, Vọng Nhi vẫn chưa c.h.ế.t, hắn vẫn còn hơi thở.”
Nàng vội vàng xem xét tình huống Chu Vọng .
Lúc này mới nhìn đến, hai cánh tay Chu Vọng đứt gãy ở phía trên buộc lên một đầu dây lưng, miệng vết thương còn có vết tích của t.h.u.ố.c bột, xem ra là người cứu hắn đã giúp hắn đơn giản xử lý qua.
Chu phụ vội vàng chạy tới, Chu Kiều Kiều lập tức nói Đại bá mẫu, “Người cứu hắn đã sơ cứu cho hắn, mau đem hắn đến y quán đi, có lẽ còn có thể cứu……”
Những người xung quanh đều kinh hãi.
“Thật hay giả? Vọng Nhi vẫn chưa c.h.ế.t sao?”
“Ôi trời, đây chính là tổ phụ cùng phụ thân của hắn ở trên trời phù hộ, tốt quá rồi, nhanh đưa đến y quán đi.”
“Ông trời phù hộ.”
Đại bá mẫu ngừng khóc, không thể tin nổi nhìn Chu Kiều Kiều , giọng run run, “Còn có thể cứu được sao? Thật?”
Chu Kiều Kiều sốt ruột nói, “Ta không biết, nhưng hắn còn thở, tranh thủ thời gian đưa đi y quán nhanh lên……”
Đại bá mẫu không do dự nữa, ôm lấy Chu Vọng, đôi mắt kiên định, bà nhất định phải cứu con trai duy nhất của Tiểu Chí, cháu trai duy nhất của bà.
“Đường đệ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802412/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.