Chu Đại Sơn thở dài, “Không nhìn ra…… Huynh hiểu nỗi lòng của muội, nhưng chuyện này không phải lỗi của muội, đừng nghe dân làng nói bậy, muội về đi.”
Chu Đại Sơn lúc này trong lòng rất khó chịu, rất muốn khóc, hắn nghĩ đến lúc vừa mới chỉnh lý dung nhan cho Chu Tiểu Chí, trên người hắn những vết thương bị xé nát, quả thực vô cùng thê thảm, có thể thấy được lúc còn sống hắn đã chịu bao nhiêu đau đớn.
Còn có Tiểu Chu Vọng không có cánh tay kia……
Hắn rốt cuộc không nhịn được, một người đàn ông to lớn, khóc như đứa bé.
Chu Kiều Kiều nhìn dáng vẻ Chu Đại Sơn, không biết phải an ủi thế nào.
Tang lễ của Chu Tiểu Chí được xử lý rất đơn giản, không có đặt linh cữu gì cả, chỉ làm lễ vào ngày thứ ba sau đó đưa lên núi.
Nghe nói đây là ý của Đại bá mẫu.
Đồng thời Đại bá mẫu sai người nhắn cho Chu Kiều Kiều, cầu nàng lần sau lên núi thì tìm hộ t.h.i t.h.ể Đại bá phụ của nàng……
Có thể tìm được thì mang về, thực sự không tìm được thì thôi.
Bởi vì áy náy sâu sắc, Chu Kiều Kiều hai ngày này đều ngủ không yên, đến ngày thứ ba, nàng mất ngủ…… Đến khi trời sáng sớm vẫn không ngủ được chút nào, nàng quyết định đi Thâm Sơn tìm t.h.i t.h.ể Đại bá phụ.
Đêm khuya tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón.
Nhưng Chu Kiều Kiều không dám dùng đèn pin trong thôn, thế là chỉ có thể dựa vào ký ức mà đi, nhiều lần suýt ngã.
Thật vất vả vào được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802413/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.