Vương thúc mỉm cười, lời nói ra mang theo một tia cảnh cáo, “Thâm Sơn âm u, đưa mắt không ánh sáng, có thể mang đến tài lộ đồng thời cũng mang đến nguy hiểm tương ứng, ta cùng thẩm ngươi dám dẫn đường, ngươi dám đi vào sao?”
Chu Kiều Kiều không chút do dự gật đầu, “Tạ ơn Vương thúc nhắc nhở.”
Nói xong, quay đầu đi ở phía trước.
Vương thẩm cùng Vương thúc liếc nhau, trong mắt phảng phất đang nói: Đứa nhỏ này, cũng có chút can đảm.
Chu Kiều Kiều đi tới, nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Vương thúc, “Vương thúc, hôm nay nhìn hai người không mang theo lều vải, là không có ý định qua đêm ở Thâm Sơn sao?”
Bình thường, bọn họ hầu như đều mang theo lều vải đi Thâm Sơn, qua đêm ở Thâm Sơn.
Vương thúc cười nói, “Thâm Sơn đường khó đi, d.ư.ợ.c liệu thì khó tìm, bình thường lần đi lần khó cố gắng kiếm nhiều d.ư.ợ.c bán lấy tiền, cho nên mới cần ở trong núi qua đêm.
Lần này chỉ phải đi lấy ít đồ trở về, không mất quá nhiều thời gian.”
Ông không có nói rõ muốn đi lấy cái gì, Chu Kiều Kiều cũng không hỏi nhiều, chỉ là vừa cười vừa nói chuyện lông gà vỏ tỏi ở nhà, hỏi thăm những điều cần lưu ý khi đi vào Thâm Sơn một cách kỹ càng.
“Tất nhiên phải chuẩn bị đồ vật là bột chống côn trùng cùng vũ khí hữu dụng, sự can đảm cùng lòng cảnh giác.”
Ông nhìn liêm đao của Chu Kiều Kiều , trong mắt đều là không quá đồng ý.
Liêm đao không tính là vũ khí hữu dụng, tại vùng ven xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802389/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.