Miên Miên trong lòng đột nhiên trầm xuống.
Đúng vậy thật.
Cha không thương các nàng.
Nàng tại sao phải vì cha mà làm bản thân khó chịu? “Tỷ tỷ, về sau chúng ta chỉ thích nương, ba người chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, vĩnh viễn hạnh phúc.”
Nam Nhi lôi kéo tay Miên Miên, cười đến không tim không phổi.
Miên Miên đột nhiên rất muốn khóc, chỉ là không dám khóc trước mặt nương và muội muội.
Nàng cố nén nước mắt.
Quay người nhanh chóng đi ở phía trước.
Không bao lâu sau, thanh âm rầu rĩ của nàng vang lên, “Ta mới không phải vì cha mà khó chịu, ta chỉ thấy không đáng cho chúng ta.”
Nam Nhi không hiểu nhìn về phía Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều nói nhỏ vào tai nàng, “Tỷ tỷ da mặt mỏng, về sau chúng ta không nhắc chuyện này nữa.”
Nam Nhi bừng tỉnh đại ngộ, mắt trợn to, gật đầu như mổ thóc, “Được.”
Chu Kiều Kiều cười một tiếng, lúc này mới đi theo.
“A…… Con lạch nhỏ…… Nam Nhi, Miên Miên, các con mau tới.”
Tuyền Lê
Đi hơn nửa canh giờ, ba người đi đến một con lạch nhỏ bên cạnh, Chu Kiều Kiều mắt tinh thấy bên trong sóng nước lấp loáng có con lạch nhỏ, thế là gọi lại hai nữ nhi đang đi phía trước.
Hai đứa bé quay đầu, Miên Miên trên mặt đã khôi phục bình thường, không còn vẻ ủ rũ khó chịu.
“Nương, làm sao vậy?”
“Nương, người phát hiện cái gì à?”
Chu Kiều Kiều chỉ vào con lạch nhỏ, “Bên trong có cua nhỏ, nương đi mò cua, buổi tối nấu cua cho các con ăn.”
Dứt lời, nàng xắn ống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802388/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.