Đây là kinh nghiệm của hai phu thê bọn họ hai người lên núi mấy chục năm rút ra được, sẽ không tùy tiện nói cho bất luận kẻ nào.
Chu Kiều Kiều nghe chăm chú, cẩn thận nhớ đường đi, cũng không nóng nảy vội vã đi săn.
Đi đại khái thời gian khoảng một nén hương, Chu Kiều Kiều phát hiện chỗ cỏ cao gần đến n.g.ự.c nàng, vậy mà càng dày đặc.
Cơ hồ muốn đem nàng vây quanh, nếu nhìn từ bên ngoài vào, nàng như hòa vào ‘bãi cỏ’ bên trong.
“Vương thẩm, còn đi khoảng bao lâu nữa ạ?”
“Vẫn còn xa.”
“……” Còn xa? Thâm Sơn đến cùng sâu bao nhiêu? Nàng hơi có chút rung động.
Cái này Thâm Sơn, chẳng lẽ phiên bản cổ đại của Ai Lao sơn?
Nghĩ đến Ai Lao sơn địa thế phức tạp, phương hướng khó phân biệt, nhìn vào cũng khó khăn, từ trường dị thường……
Nàng thậm chí bắt đầu dâng lên một chút sợ hãi.
Biết rõ trên núi có hổ, vì sao vẫn theo hướng có hổ mà đi?
Muốn c.h.ế.t sao?
Nàng không phải không quý trọng mạng sống, không muốn đem mạng nhỏ chôn ở chỗ này.
Bên ngoài Thâm Sơn con mồi cũng có rất nhiều, đủ cho nàng săn bắt.
Lúc nàng do dự muốn quay trở về, đột nhiên nghe giọng ngưng trọng của Vương thúc ở phía trước, “Đừng cử động.”
Vương thẩm cùng Chu Kiều Kiều liền dừng chân.
Như đang phát động trò chơi ‘123 người gỗ’, đứng yên không nhúc nhích.
Vương thúc nói rất nhẹ, “Giống tiếng của lợn rừng.”
Lợn rừng khi chạy, sẽ phát ra tiếng ‘hừ hừ’ ‘hừ hừ’, rất dễ phân biệt.
Chu Kiều Kiều cẩn thận nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802390/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.