Vải dầu dài là năm trượng, mười sáu mét, giường chiều dài là một mét tám, cao một mét, tính đến độ cao cách mặt đất, đại khái là một mét ba bốn gì đó.
“Nương, người định làm gì?”
“Chúng ta đem giường bên hông kéo dài ra một chút, dùng mấy cây côn gỗ chống đỡ cố định lại, trừ phía trước để đi ra vào, những mặt khác đều dùng vải dầu bao bọc lại.”
Kỳ thật chính là một cái lều vải hình lập phương giống ở hiện đại.
Nam Nhi cao hứng vỗ tay, “Nương thật thông minh.”
Miên Miên vẫn thấy có chút khó khăn. Như vậy thì nhà của bọn họ vẫn là bị dột nước.
Chu Kiều Kiều nhìn Miên Miên suy nghĩ, sờ sờ đầu nàng, “Con có phải cảm thấy sống ở đây rất khổ sở? Nhớ cuộc sống ở nhà cũ à? Nếu con muốn trở về……”
Miên Miên gật đầu rồi lại lắc đầu, “Khổ thì khổ, nhưng con không muốn rời khỏi đây.”
Lúc trước ở nhà cũ, nương không cho các nàng mua giày bông, có đồ ăn đầu tiên đều ưu tiên cha và đệ đệ, các nàng luôn là ăn ít nhất, làm nhiều nhất.
Hiện tại mặc dù vẫn phải làm việc, nhưng ăn đủ no, mặc dễ chịu……
Nàng thích cuộc sống hiện tại.
Chu Kiều Kiều mấp máy môi, sau đó kiên định nói, “Các con tin tưởng nương, nương nhất định sẽ mau chóng kiếm tiền sau đó sửa phòng ở của chúng ta.”
Nam Nhi cầm tay Chu Kiều Kiều, “Nương, con tin tưởng người.” Đôi mắt to tròn của nàng đầy vẻ kiên định.
Miên Miên cố gắng nhếch miệng cười, nhưng vẫn không làm được như muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802374/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.