Nếu có người ngã từ mái nhà xuống bị thương, các nàng không có tiền bồi thường.
Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách đơn giản nhất, trước dùng vải dầu che lại để phòng lần sau lại bị mưa dột.
“Kiều Kiều, các ngươi đứng ở chỗ này làm gì chứ?”
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hỏi thăm của Vương thẩm.
Chu Kiều Kiều quay đầu, nhìn thấy Vương thẩm cầm trong tay củ cải trắng, như muốn về nhà nấu cơm.
Chu Kiều Kiều cười cười, nghĩ đến Vương thúc Vương thẩm thường xuyên vào sâu trong núi, có khi ban đêm cũng không về, nhà bọn họ hẳn là có vải dầu.
Thế là đi tới, “Vương thẩm, ta muốn hỏi thẩm một chuyện.”
Vương thẩm trong lòng lập tức cảnh giác.
Không tốt. Nàng thật sự muốn nhờ giúp đỡ. Nhưng hai người nhà bà mới vừa ăn cơm của người ta.
Bây giờ người ta chỉ mới mở lời, còn chưa nói muốn cái gì, mình cũng không nên liền từ chối.
Chỉ có thể lúng túng hỏi, "Có chuyện gì vây?”
Chu Kiều Kiều, “Nhà thẩm có vải dầu thừa không? Ta muốn mua một ít.”
Vương thẩm thẩm sững sờ.
Mua? Như vậy thì có thể. Vừa giúp được một chút, lại kiếm được tiền. Dù sao trong nhà vải dầu thừa để đó cũng là không dùng.
“Được, ta trong thành mua thành một trăm văn một trượng, ngươi muốn bao nhiêu?”
Chu Kiều Kiều, “……” Một trăm văn mới một trượng sao.
Nàng nghĩ nghĩ mình trong Không Gian còn có 285 văn, đồ vật trong phòng chứa đồ của Trương gia còn có thể dùng, nhiều nhất chỉ có thể mua năm trượng.
“Vậy phiền phức thẩm giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802373/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.