Chu đại ca đẩy Chu đại tẩu ra, ngữ khí sốt ruột, “Nàng cũng là nữ nhân, không thể đối với Kiều Kiều chút lòng đồng tình nào sao? Nhà cũ có tình trạng như thế nào, nàng biết rõ ràng mà, nếu không có mưa thì cũng thôi, cũng xem như có chỗ đặt chân.
Chỉ cần một chút mưa, bên trong liền không có một chỗ khô ráo, nàng nghĩ bọn họ sẽ ra sao? Mưa xối ướt đông lạnh không c.h.ế.t được?”
Đầu năm, Chu đại tẩu đem viện cũ kia chất củi.
Sau một trận mưa to gió lớn, củi bọn họ chất ở đó hoàn toàn bị mưa làm ướt hết.
Bọn họ không nỡ dùng tiền sửa sang lại căn viện, chỉ có thể đem củi về nhà, để căn viện đó bỏ trống.
Chu đại tẩu nói giọng hung ác, “Dù sao ta mặc kệ, ngươi nếu dám đi qua đó, ta liền cùng ngươi hòa ly, ngươi tự xem mà làm!”
Chu đại ca gấp gáp, “Hòa ly thì hòa ly, vậy ngươi bây giờ liền cút ra ngoài, ta cũng cho ngươi biết cảm giác cả người bị mưa xối ướt.”
Chu đại tẩu trên mặt vẻ hung ác tan biến, thay vào đó là sự kinh hãi.
Nàng túm lấy tay áo Chu đại ca, hỏi từng chữ một, “Ngươi, nói, thật,?”
Nàng không thể tin được, nàng nhịn nhục bao nhiêu năm như vậy, thế mà chờ đến kết cục này.
Chu phụ thấy bầu không khí căng thẳng, vội vàng kéo Chu đại ca sang một bên, “Con nói bậy bạ gì đó, lại nói lung tung, cha đ.á.n.h c.h.ế.t con.”
Chu mẫu cũng vội vàng nói Chu đại tẩu xin lỗi, “Ngọc nương, con đừng nóng giận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802372/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.