Edit: Mạn Già La
*
Tôi có chút không tin nổi, nhưng kích động và hào hứng vẫn chiếm ưu thế.
Chỉ hét trong đầu thế thôi mà hắn đến thật luôn? Hắn đến cứu tôi sao?
Hay là, thật ra hắn vẫn luôn ở trong căn nhà này, nhưng không để tôi nhìn thấy mà thôi?
Trước đó đột nhiên biến mất, cũng chỉ do tôi nhìn lầm khi ở trong bóng tối thôi! Chắc chỉ núp ở trong một phòng nào đó, thành ra bị tôi nghĩ thành tự dưng biến mất.
Thế thì dễ hiểu rồi, nơi này là thế giới của Đặng Tề, cho dù là một “Đặng Tề” khác luân hồi đến đây, vậy thì quyền hạn của hắn đối với thế giới này cũng không lớn hơn Đặng Tề ở thế giới này là mấy.
Chứ sao có thể tùy ý đi vào thế giới này được, thậm chí khi nghe được tiếng lòng tôi là đến cứu tôi ngay.
Chắc chắn là vẫn luôn ở đây rồi!
Nghĩ vậy, tôi bắt đầu điên cuồng lắc lắc đầu, tuy sự giam giữ của Đặng Tề trở nên lỏng hơn, nhưng tay của tôi vẫn không thể thoát khỏi đám dây leo đó, nơi có thể cử động chỉ có đầu mà thôi. Tóc che khuất mắt tôi, một số cọng cọ vào càng khiến mắt tôi mờ đi, nhất thời không nhìn rõ cảnh vật trước mặt.
Tôi rất sốt ruột, cố sức hất hất tóc, trước đó Đặng Tề cũng đã biến thời tiết thế giới này thành ban ngày, cho nên bây giờ, chỉ cần tôi vén tóc ra, mở mắt, là có thể thấy được gương mặt thật của bóng đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ban-cung-phong-cua-toi-deu-khong-phai-nguoi/2591332/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.