Edit: Mạn Già La
*
“Đặng Tề, Đặng Tề, anh không thể làm vậy với tôi,” tôi đã không biết mình đang nói gì nữa rồi, chỉ nói theo trực giác, nước mắt thấm ướt vạt áo trước ngực tôi, “Như thế không công bằng, Đặng Tề, tôi vất vả lắm mới hiểu, tôi vất vả lắm……”
Vấn đề không còn là “nếu lần nữa xóa ký ức của tôi, tôi không biết liệu mình còn có thể hiểu mọi thứ đến mức này không” nữa, mà là “liệu có phải những lần luân hồi trước cũng xảy ra những chuyện như vầy không”.
Nếu như loại chuyện này đều là lặp lại của những kinh nghiệm trong quá khứ, vậy thì vì sao Đặng Tề lại nổi điên, đã rõ ràng rồi.
Nếu tôi không bị xóa ký ức, tôi nhất định cũng sẽ điên.
Nhưng cho dù sẽ điên, tôi cũng sẽ chọn giữ lại ký ức của tôi!!!!
Kinh nghiệm, sợ hãi, lùi bước, dũng cảm, sau đó xóa bỏ tất cả những gì tôi đã từng trải nghiệm, đây có khác gì sống uổng phí chứ!
Chưa kể, đây còn cắt giảm cơ hội tôi chạy khỏi thế giới hoang đường này.
Rất có thể, hàng trăm hàng ngàn lần, tôi cho rằng mình đã tỉnh ngộ, cho rằng mình đã hiểu rõ chân tướng của thế giới này, cho rằng mình có thể chạy thoát.
Sau đó lại bị Đặng Tề bắt lại, xóa hết ký ức, lại bắt đầu một vòng mới, lại lần nữa nhận ra thế giới này khác thường.
Không được, không được!!! Lần này nhất định phải khác, một ngàn hai trăm ngày, đây là một số nguyên, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ban-cung-phong-cua-toi-deu-khong-phai-nguoi/2591333/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.