Edit: Mạn Già La
*
Đây nào phải nhật ký của tôi đâu, đây rõ ràng là……
Danh sách ghi chép tai nạn.
Nhật ký chứa đầy những dòng chữ khiến người ta ngộp thở, không hề trống chỗ nào, tất cả chen chúc nhau, như thể tiếng kêu gào của một kẻ tuyệt vọng. Nếu là kiểu viết tay, tôi tin rằng tất cả các con chữ xiêu vẹo dính liền nhau. Sức mạnh của con chữ cực lớn, cho dù là hiển thị bằng chữ mặc định trên điện thoại, nó cũng đủ để tôi cảm nhận được một cảm xúc khác.
Sự tuyệt vọng bao trùm.
Suốt mấy trăm mục, không, tôi không ngừng lướt xuống, nhật ký này như thể không có hồi kết, là hàng ngàn mục! Trừ mấy mục đầu, những mục còn lại hầu như đều kết thúc bằng dấu “!”, âm thanh kêu gào truyền ra từ bên trong không dứt.
Khi tôi lướt xem các mục trước, thì vẫn có thể bình tĩnh phân tích, thậm chí cảm thấy bản chất của cuốn nhật ký này giống với những tin nhắn mà tôi nhận được trong ký túc xá.
Nhưng khi tôi lướt đến phía sau, thật sự không nhịn được nữa, dừng lại hít vào một hơi.
Không có lý do nào khác, giọng điệu này, cách biểu đạt này…… Tôi quá quen thuộc.
Tôi quả thực có thể hình dung ra sự căng thẳng, la hét kêu gào, khóc lóc khi bản thân đọc câu trên theo đúng nghĩa đen.
Mặc dù không có ký ức, nhưng…… nhật ký này, chắc chắn là do chính tôi viết.
Không một ai có thể bắt chước ra một sổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ban-cung-phong-cua-toi-deu-khong-phai-nguoi/2591330/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.