Edit: Mạn Già La
*
Người khác không nhìn thấy tôi, không nghe thấy tôi, tôi chỉ cách nhân gian và thế giới cực nóng không có bao nhiêu —— này sao nghe quen tai vậy?
Đây không phải là câu “lên núi đao xuống biển lửa” được lưu truyền trong nhân gian à?! Tôi sẽ không phải là một con quỷ xui xẻo bị đá đít đến địa ngục cực nóng chịu phạt xuống biển lửa đấy chứ?!
Mà căn nhà này, là nơi che chở tôi đi?!
Dù sao tôi ở bên trong, có ăn có uống, có điện có nước, một chút cũng không giống một con quỷ sắp bị xử phạt.
Àiz đúng rồi, vậy thì “người” thứ ba trong căn nhà này, Đặng Tề, còn hắn là thứ gì đây?
Dù có nghĩ thế nào cũng không ra, nếu hắn là người, vậy vì sao hắn cũng xuất hiện ở chỗ này; nếu hắn là quỷ, vậy vì sao hắn lại có quyền lực lớn như vậy?
Muốn biết mọi chuyện, vậy chỉ đành tự mình đi hỏi hắn vậy.
Đúng vậy!!!!! “Tôi” trong nhật ký chẳng phải cũng đi hỏi hắn à!!!!!
Tôi vội vàng lướt xuống, và mục nhật ký tiếp theo, là “Đừng”
Ơ?
Manh mối dừng ở đây, “Đừng” có nghĩa là gì?
Đừng đi, đừng nghĩ, đừng nói, hay là…… Đừng đi hỏi Đặng Tề?!
Trong tình huống gì mà tôi lại chỉ gõ đúng một chữ “Đừng” rồi cất điện thoại đi chứ?
Chắc đã gặp uy hiếp gì rồi…… Đặng Tề uy hiếp tôi?!
Tôi muốn lần theo nhật ký để suy luận, nhưng phát hiện nhật ký sau đó bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ban-cung-phong-cua-toi-deu-khong-phai-nguoi/2591328/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.