Chương trước
Chương sau
Tập đoàn Lâm Thị.

Giờ tan làm Bạch Tử Du cùng Lâm Thiên Hạo ra về cùng nhau, khi hai người vừa ra đến cổng thì Âu Trạch Dương không biết từ đâu xuất hiện. Hắn đi đến chỗ hai người nắm lấy tay cô kéo về phía mình. Hắn nhìn sang Lâm Thiên Hạo với ánh mắt ghen ghét. Bạch Tử Du cố vùng vấy để thoát khỏi tay hắn nhưng không được.

"Sao anh tới đây?"

"Sao sếp Âu lại rảnh rỗi tới đây?"

"Anh cướp người của tôi được tôi đồng ý chưa." Hắn đầy căm phẫn nhìn sang Lâm Thiên Hạo, lực đạo bàn tay hắn càng nắm chặt hơn làm cho Bạch Tử Du phải nhăn mặt lại.

"Không liên quan tới Lâm Thiên Hạo tôi tự muốn xin vào."

Hắn không trả lời cô mà muốn kéo cô lên xe về nhà, nhưng lại bị cô chống cự.

"Về nhà rồi nói."

Âu Trạch Dương quay qua Lâm Thiên Hạo nhìn hắn đầy vẻ cảnh cáo.

"Đúng rồi ngày mai cô ấy không tới nữa anh mời người khác đi."

"Anh là gì mà xem vào công việc của tôi?" Bạch Tử Du tức giận khi thấy hắn nói vậy liền lên tiếng phản bác lại hắn.

"Tôi là sếp của cô, còn là chồng của cô."

"Tôi yêu cầu ly hôn rồi tôi cũng đã gửi đơn từ chức cho anh, anh chưa xem à?"

"Tôi không duyệt." Âu Trạch Dương trả lời cô một cách đầy chắc nịch vì chắc chắn hắn không cho cô từ chức và sẽ càng không ly hôn với cô.

"Đúng là cô yêu cầu ly hôn Âu Trạch Dương à? Được đấy Tử Du vậy mà cô lại đá Âu Trạch Dương. Tôi không xía vào chuyện vợ chồng của hai người, Tử Du đợi cô ly hôn xong hãng tới tìm tôi." Lâm Thiên Hạo nhìn hai người lôi lôi kéo kéo được một lúc thì cũng đành lên tiếng tìm cớ rời đi, anh cũng không muốn xem vào chuyện gia đình của người khác quá nhiều.

"Không cần anh lo chúng tôi sẽ không ly hôn." Âu Trạch Dương khó chịu nhìn hắn rồi kéo cô rời đi.

Âu Trạch Dương ép cô vào xe cùng hắn về nhà nhưng cô luôn một mực phản kháng, hắn đẩy cô sát vào ghế sau rồi lên tiếng đe dạo.

"Tử Du đừng ép tôi làm trong xe."

"Vô liêm sỉ."



"Vô liêm sỉ cũng là chồng cô, cô chịu đi."

Về đến nhà hắn lại vác cô một mạch từ xe vào đến trong nhà dù cô có chống cự thế nào cũng không được.

"Buông ra, buông tôi ra."

"Uốn éo tiếp đi."

"Thả tôi xuống tôi tự đi được."

Vào đến phòng khách hắn với thả cô xuống ghế. Quản gia Lâm thấy hai người thì liền chào hỏi một tiếng rồi mới lui xuống.

"Cậu chủ, phu nhân tôi đi xuống trước."

Ông chưa kịp rời đi thì Bạch Tử Du đã gọi ông lại nhìn ông với ánh mắt nghi ngờ.

"Phu nhân?"

"Không phải cô nói họ toàn gọi cô là cô Bạch à? Bây giờ gọi phu nhân rồi không thích?" Âu Trạch Dương thấy ánh mắt nghi ngờ của cô thì lên tiếng giải thích.

"Chúng ta ly hôn rồi." Cô nói rồi quay qua quản gia.

"Sau này gọi tôi là cô Bạch như trước đi."

"Tôi đã bảo Tĩnh Hạ xóa bài đăng đó rồi."

"Thì sao?" Bạch Tử Du nghe không hiểu ý hắn, Tĩnh Hạ xóa bài đăng thì sao chứ, có liên quan gì đến cô sao?

"Chúng ta sẽ không ly hôn."

"Không phải tôi đang hỏi ý anh, mà là tôi đã quyết định sẽ ly hôn và tôi cũng sẽ không thay đổi ý định đó." Bạch Tử Du nhìn hắn với ánh mắt kiên định.

"Vì sao lại ly hôn, trước kia là cô đòi kết hôn bây giờ cô nói ly hôn là ly hôn à?"

"Vậy vì sao chúng ta phải kết hôn người ngoài đều nói trước kia tôi bỏ thuốc anh, anh chịu trách nhiệm mới kết hôn với tôi vốn hôn nhân của chúng ta bắt đầu không vẻ vang. Bây giờ tôi để anh đi không được à?"

"Không phải vậy, cô nghĩ hồn nhân của chúng ta không vẻ vang?" Âu Trạch Dương nghi ngờ nhìn cô.



Bạch Tử Du thấy hắn nói vậy thì hơi lúng túng.

-Tôi mất trí rồi đâu biết người ta nói thật hay giả nhưng hôn nhân của mình và Âu Trạch Dương khiến mình ngột ngạt.

"Có phải tôi yêu cầu ly hôn khiến anh mất mặt không? Hay vậy đi, sau này anh ra ngoài cứ nói anh đá tôi được không?" Cô đẩy hắn ra xa một chút rồi cười gượng đề nghị với hẳn.

"Vì Lâm Thiên Hạo à?"

Âu Trạch Dương nắm lấy cằm cô ép cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Cái gì?"

"Cô vì Lâm Thiên Hạo mới ly hôn với tôi?"

Bạch Tử Du cười nhạt rồi hất tay hắn ra khỏi cằm mình kinh thường nói.

"Tự anh trăng hoa thì nghĩ người ta cũng như anh à?"

"Tôi trăng hoa?"

"Tôi không truy cứu chuyện anh và Tĩnh Hạ sao anh còn đổ oan cho tôi?"

"Sau này cô đừng liên lạc với anh em họ Lâm nữa thì tôi sẽ tin cô."

"Anh tự dưng cho Tĩnh Hạ 100 triệu vô cớ, tôi làm việc cho Lâm Thiên Hạo thì sao?"

"Tôi biết cô để bụng Tĩnh Hạ nhưng 100 triệu đó là đền bù cho cô ấy dù gì vì cô nhãn hàng của cô ấy bị ảnh hưởng nhiều công ty đòi cô ẩy bồi thường đó."

"Là vì cô ta không tử tế còn làm việc có hại cho người tiêu dùng. Tôi chỉ đang vạch trần cô ta anh lại nghĩ là tôi sai?"

"Đó không phải ý của cô ẩy."

"Thế ý của cô ta là gì? Anh biết cô ta sản xuất sản phẩm không đạt không, sẽ phá hỏng mặt người tiêu dùng."

"Tin cô ta đấy bây giờ đã xử lý xong rồi. Nếu cô không thích cách xử lý của tôi..."

"Đủ rồi, tôi chịu đủ rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.