Chương trước
Chương sau
"Đủ rồi, tôi chịu đủ rồi."

Sau một lúc tranh luận quay đi quẩn lại đều liên quan đến Tĩnh Hạ và từ đầu tới cuối hắn luôn luôn nói giúp cho cô ta, nói cô không tức giận thì không đúng chút nào. Bạch Tử Du đứng dậy bỏ lên phòng.

Cô thu dọn hết đồ đạc của mình bỏ vào vali, đúng lúc Âu Trạch Dương vừa lên phòng nhìn thấy hắn liền chạy đến chỗ cô ôm cô từ phía sau nhỏ giọng nói.

"Tử Du cô lại muốn bỏ nhà đi à?"

"Xin anh chú ý cách dùng từ là ly thân để ly hôn." Cô hất tay hắn ra rồi quay người lại đối mặt với hắn.

Âu Trạch Dương nhân cơ hội đó liền nhanh chóng cúi xuống hôn cô một lúc bị đẩy ra hắn mới chịu dừng lại.

"Anh nói rồi đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa." Hắn nhìn cô đầy bất lực nói. Nghĩ một chút hắn lục lấy điện thoại của mình ra đưa cho cô đẩy vẻ mong chờ.

"Em xem này."

"Xem gì?" Bạch Tử Du thấy hắn đưa điện thoại của hắn cho mình mà không hiểu chuyện gì.

"Em thích xem điện thoại anh còn gì."

"Tôi thích xem điện thoại của anh, bao giờ?" Khuôn mặt cô giờ đây hiện lên đầy vẻ nghi ngờ, cô còn không biết rằng mình lại có sở thích kì lạ như vậy nữa.

- Hình như mình trong tương lai rất lụy Âu Trạch Dương nhưng đâu đến nỗi xem trộm điện thoại của anh ta, mình thiếu cảm giác an toàn thế à?

Khi cô đang hoang mang ngẫm nghĩ thì Âu Trạch Dương lại nói tiếp.

"Trước đây em hay xem điện thoại anh, xem xem anh liên lạc với cô nào khác không, mình từng cãi nhau rất nhiều vì chuyện này em quên à?"

"Đâu có quên. Cãi nhau nhiều lần thì còn xem điện thoại làm gì?" Bạch Tử Du ngồi xuống giường nhìn hắn khó hiểu.

"Vì em giận."

"Anh nghĩ làm vậy tôi sẽ thôi giận à?"

"Em xem điện thoại của anh được thì anh cũng xem của em được đưa điện thoại của em cho anh."

"Anh muốn kiểm tra điện thoại của tôi?"



Cô vừa nói xong thì trong đầu liền hiện lên hình ảnh của trước kia.

"Tử Du tôi nói cô bao nhiêu lần rồi không được tự ý xem điện thoại của tôi."

"Trạch Dương tôi không thích anh giữ liên lạc với cô gái kia, Âu Trạch Dương tôi không thích cô gái đó suốt ngày nhắn tin cho anh."

"Tôi nói cô bao nhiêu lần rồi, không được tự ý xem điện thoại của tôi tôi có bao nhiêu việc phải xử lý cô làm vậy sẽ rất phiền phức."

"Xin lỗi Trạch Dương, xin lỗi anh tôi không cố ý chỉ là tôi nhìn thấy cô ta gọi anh rất thân mật nên tôi mới..."

"Thôi đừng nói nữa sau này đừng làm như vậy. Tôi cực kì ghét cũng rất khó chịu."

Nghĩ đến đấy nước mắt cô bất giác rơi, có lẽ là cô đang cảm thấy tủi thân cho bản thân mình chẳng.

- Hóa ra trước mặt Âu Trạch Dương lại hèn mọn như vậy?

Hắn thấy cô khóc liền ngồi xuống lâu đi nước mắt cho cô, còn không quên lên tiếng dỗ dành.

"Du Du đừng khóc."

"Âu Trạch Dương trong điện thoại của tôi có bao nhiêu tin nhắn công việc anh đọc được sẽ rất phiền phức cho tôi."

Hắn nghe cô nói xong có hơi giật mình một lúc mới nhỏ giọng nói.

"Trước đây anh từng nói với em như vậy."

"Tôi mệt rồi qua phòng khách ngủ đây." Bạch Tử Du đứng dậy định ra ngoài thì hắn giữ cô lại, dịu dàng vuốt tóc cô đầy cưng chiều nói.

"Em ngủ ở phòng ngủ đi anh qua phòng khách ngủ." Hắn nói rồi liền quay người rời đi.

Sáng hôm sao Âu Trạch Dương thấy cô bước xuống nhà trên tay con cầm theo vali nữa, hắn đi lại cầm lây tay cô.

"Ăn sáng đi đã."

"Tôi đến công ty ăn."



"Ăn sáng đi đã nếu không thì đừng hòng đi đâu, anh đã dặn nhà bếp không nấu những món làm từ sữa."

Bạch Tử Du cũng không muốn đôi co với hắn nữa nên cũng đành phải miễn cưỡng ngồi vào bàn ăn trong sự giám sát của hắn.



Bạch Tử Du đang ngồi làm việc thì Lâm Thiên Hạo bước vào. Cô thấy anh liền mỉm cười đứng dậy.

"Sếp có chỉ thị gì à?"

"Tôi nói chuyện với Âu Trạch Dương rồi thái độ bên đó kiên quyết lắm không chịu thả người."

"Theo như tôi biết nghỉ việc đâu cần anh ta đồng ý." Bạch Tử Du khó hiểu lên tiếng hỏi.

"Nghỉ việc không cần nhưng ly hôn thì cần. Tử Du c,ô nói tôi biết được không, rốt cuộc tại sao lại ly hôn Âu Trạch Dương?"

"Sao ai cũng hỏi tôi chuyện này vậy? Anh ta đã cắm sừng tôi rồi. Tại sao không được ly hôn?"

"Trước đây cô yêu anh ta đến chết đi sống lại. Thậm chí anh ta đứng cạnh người khác giới cô cũng lo muốn chết cỡ như Tĩnh Hạ cô phải làm đến cùng chứ sao lại chủ động bỏ cuộc?"

"Tôi ngẫm ra rồi, trên đời thiếu gì đàn ông sao phải yêu một kẻ trăng hoa."

"Tôi không tin trước đây cô yêu anh ta đến mức đánh mất bản thần mình. Đừng nói là cô muốn dùng cách này để nhíu kéo đấy." Lâm Thiên Hạo nghe cô nói một lúc nhưng vẫn là không tin chuyện cô muốn ly hôn với Âu Trạch Dương.

"Trước đây tôi yêu anh ta cỡ nào mà sao ai cũng nghĩ như vậy?" Bạch Tử Du không nhớ lúc trước thế nào nhưng ai ai cũng nói cô như vậy làm cho cô cũng hơi nghi ngờ bạn thân.

Vừa lúc Âu Trạch Dương gọi đến cô nhìn qua mà đầy chán ghét.

"Gọi từ sáng đến giờ phiền quá." Dừng một lúc như nghĩ ra gì đó cô nhìn lên Lâm Thiên Hạo cười nói.

"Tôi chặn số anh ta anh sẽ tin chứ gì." Bạch Tử Du tắt điện thoại rồi chặn số hắn, xong cô đưa ra trước mắt cho

Lâm Thiên Hạo xem bằng chứng.

Lâm Thiên Hạo thấy cô chặn thật thì đầy bất ngờ, nhưng cũng lên tiếng khen ngợi cô.

"Tử Du cô đỉnh thật."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.