Bên này, Lạc Yên đang đi đến nơi có Âu Dực, bên kia, Lạc Mạn vẫn đang loay hoay tìm cách tiếp cận anh.
Lạc Mạn đứng ở phía xa, nơi Âu Dực không nhìn thấy.
Cô ta đã sớm nhìn thấy nơi Âu Dực đang ngâm mình, muốn tiếp cận anh thì không khó, chỉ cần cô ta bơi từ nơi xa xa lại gần, theo như lời Lục Duy Khiêm nói, làm như vô tình gặp được anh là ổn.
Tưởng tượng thì có vẻ đẹp, nhưng thực tế lại hoàn toàn không giống trong tưởng tượng, bởi vì Lạc Mạn đâu có biết bơi?
Nếu nơi này là một hồ bơi gia đình nào đó, cô ta có thể dễ dàng chơi đùa với dòng nước, nhưng đây là biển, biển rộng mênh mông, nước ở gần bờ tuy cạn nhưng càng ra xa thì càng sâu không thấy đáy. Một người chỉ có thể lăn lộn trong hồ bơi gia đình nước đến lưng chừng cổ như cô ta thì làm gì có lá gan để mà gieo mình xuống biển chứ?
Cô ta còn chưa bị điên, làm như vậy có khác gì tự mình đâm đầu vào chỗ chết?
Nhưng nếu cứ như bây giờ thì kế hoạch mà cô ta và Lục Duy Khiêm đã tỉ mỉ bàn bạc có vẻ khó thực hiện.
Phải làm sao đây... Phải làm sao đây...
Trong đầu Lạc Mạn hiện tại rối như tơ vò, đang lúc cô ta không biết nên làm gì thì phía sau đột nhiên truyền đến từng tiếng bước chân.
Lạc Mạn tức khắc quay đầu, ánh mắt đầy cảnh giác. Vừa nhìn thấy người đến, khuôn mặt Lạc Mạn lập tức tối sầm lại.
Chết tiệt! Tại sao lại là Lạc Yên?
Không phải Lạc Yên không đến sao?
Uổng cho cô ta vừa nãy còn mừng rỡ vì Âu Dực chỉ đến một mình, vừa tiện cho cô ta làm mọi chuyện, ai ngờ...
Đều tại da mặt của Lạc Yên quá dày! Âu Dực đã không để cô đi cùng thì thôi đi, cô còn không biết an phận ở trong phòng, lại còn bám theo đến tận đây, đúng là liêm sỉ vứt cho chó ăn rồi.
Trong lòng Lạc Mạn thầm mắng Lạc Yên đến không còn chỗ nào để mắng, chính cô ta cũng không ý thức được ai mới là người thật sự vô liêm sỉ ở đây
Lạc Yên cũng nhìn thấy cô ta, cô không khỏi bất ngờ. Không phải là bởi vì nhìn thấy Lạc Mạn mà bất ngờ, là bởi vì... cách cô ta khoe vẻ đẹp của bản thân.
Lạc Yên cũng không biết nên nói gì, Lạc Mạn mặc như vậy... ừm, quả là bổ mắt người nhìn.
Dường như ngoài vùng tam giác và hai quả núi to tròn phía trước ra, toàn bộ da thịt trên người cô ta đều không có vải vóc che chắn.
Chậc... Nhìn cũng rất gì và này nọ.
Lạc Yên lắc đầu, không muốn tiếp tục đặt lực chú ý lên những vấn đề cỏn con này nữa. Cô đi về phía trước, vừa định cất giọng gọi Âu Dực thì đột nhiên có một bàn tay bịt miệng cô lại.
Là Lạc Mạn.
Lạc Yên dùng sức thoát ra khỏi cô ta, phải mất đến hai phút sau, cô mới đẩy được Lạc Mạn đang cắn chặt không buông ra khỏi người mình. Lạc Yên cúi người thở dốc, sau đó ngẩng đầu chất vấn:
"Lạc Mạn, chị bị thần kinh à?"
Lạc Mạn cũng không biết cô ta đang làm gì, trong đầu cô ta chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: Tuyệt đối không thể để Âu Dực phát hiện ra Lạc Yên có đến đây được!
Nghĩ như vậy, vẻ quyết tâm tàn nhẫn trong mắt cô ta càng tăng thêm, Lạc Mạn lồm cồm bò dậy, tiếp tục đi về phía Lạc Yên trong ánh mắt hoảng sợ của cô.
"Lạc Mạn! Chị làm gì vậy? Chị..."
Lạc Yên còn chưa nói xong câu, cơ thể đã mất thăng bằng, cô bị Lạc Mạn đẩy ngã xuống từ đồi cát, trong lúc cấp bách, cô vội vàng nắm lấy cổ tay Lạc Mạn, vô tình kéo theo cả cô ta xuống.
Có lẽ Lạc Mạn không ngờ đến cô sẽ có động tác này, cả người sững sờ không phản ứng kịp, đến khi hồi thần lại thì mọi chuyện đã muộn.
Cả hai người lăn trên mặt cát, mặc dù đã có chiếc áo thun che chắn nhưng da lưng vẫn không nhịn được mà bị những hạt cát cọ xát vào, đau đến chết lặng.
Lạc Yên ăn mặc kín đáo nhưng vẫn không tránh khỏi tổn thương, càng đừng nói đến Lạc Mạn ăn mặc phong phanh như vậy, da thịt trực tiếp tiếp xúc với từng hạt cát thô to, có nơi thậm chí đã rỉ máu.
Kết thúc con dốc cát, hai người cùng rơi xuống biển, sự va chạm với nước tạo ra âm thanh nhỏ, nhưng không đủ để những người xung quanh nghe thấy.
Cũng may Lạc Yên biết bơi, cô dùng chút kĩ năng kém cỏi của mình, cố gắng lên bờ, nhưng khi lên được bờ lại phát hiện Lạc Mạn đang sắp đuối sức trong dòng nước.
Lạc Yên vốn cho rằng trái tim cô sắt đá, không bao giờ xem Lạc Mạn là chị nữa, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh này, trái tim cô lại nhói lên từng cơn.
Đúng rồi, suy cho cùng thì tình thân máu mủ ruột thịt là thứ không thể muốn bỏ là bỏ được.
Lạc Yên không còn thời gian để cân nhắc, dù đã đuối sức nhưng cô vẫn liều mạng nhảy xuống cứu Lạc Mạn lên, dùng hết khả năng đẩy cô ta vào bờ. Cũng may bản năng cầu sống của Lạc Mạn đủ lớn, cô ta loay hoay mấy giây, rốt cuộc cũng lên được bờ.
Lạc Yên đã hoàn toàn đuối sức, cô mơ màng giữa dòng nước, dùng chút tỉnh táo cuối cùng bơi vào trong bờ, vốn định nhờ Lạc Mạn kéo lên, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì trên đầu đột nhiên bị một cánh tay dùng lực đè xuống.
Cô không thể tin nổi vào những chuyện xảy ra trước mắt mình.
Lạc Mạn vô tâm đến mức này ư?
Trước khi mất đi ý thức, trong đầu Lạc Yên xuất hiện một câu nói trong sách cô đã từng đọc trước đây.
"Chết không đáng sợ, đáng sợ là sau khi chết đi lại không có một ai để ý, tựa như sự tồn tại của bạn không có giá trị, bạn có mặt trên đời này cũng được, không có cũng chẳng sao."
Giờ đây mới thấy, hoàn cảnh của cô chẳng khác gì nhân vật trong sách.
Cha mẹ ghẻ lạnh, chị gái oán hận, bà nội là người duy nhất quan tâm cô cũng đã qua đời.
Chỉ còn Diệp Diệp, bạn thân cô, cũng không biết sau khi cô mất đi rồi thì cô ấy có đau lòng không.
Đột nhiên cô cảm thấy hối hận.
Đáng ra cô không nên liều mạng cứu người chị gái bạch nhãn lang này!
Cảm giác ngột ngạt khó thở kia, cảm giác khoang mũi bị dòng nước tàn phá, cảm giác cả người bị dòng nước nhấn chìm thật sự rất không dễ chịu.
Lạc Yên nhanh chóng mất đi ý thức.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Lục Duy Khiêm luôn chú ý đến động tĩnh bên này phát hiện ra.
Ban đầu hắn cho rằng Lạc Mạn đang cố ngăn cản Lạc Yên lên tiếng nên cũng không nói gì, sau này mới phát hiện ra tình huống giữa Lạc Mạn và Lạc Yên có gì đó bất thường, chờ đến khi hắn chạy đến thì đã muộn.
"Lạc Mạn, cô điên rồi!" Lục Duy Khiêm hét lên chất vấn Lạc Mạn.
Lạc Mạn khó hiểu: "Điên? Thế nào là điên? Cô ta chết rồi chẳng phải vị trí thiếu phu nhân nhà họ Âu kia sẽ dễ dàng giành lấy hơn sao? Đống tài sản mà anh ao ước cũng không còn là ước mơ xa vời nữa."
Lục Duy Khiêm tức giận: "Cô có não không? Cô nghĩ sau khi Lạc Yên chết thì Âu Dực sẽ không điều tra sao? Đến lúc đó tôi và cô đều không thoát được!"
Lục Duy Khiêm nhắc đến, Lạc Mạn mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô ta hoảng sợ, giọng nói run rẩy: "Vậy... Vậy bây giờ phải làm sao đây?"
Lục Duy Khiêm bực bội vô cùng, lần đầu tiên xuất hiện xúc động muốn giết chết ả ngu ngốc này. Hắn cố gắng nhịn xuống xúc động kia, bực bội nói:
"Bây giờ như thế này, tôi nhảy xuống cứu Lạc Yên trước, cô cũng nhảy xuống theo rồi để Âu Dực đến cứu, có gì sau này dễ dàng đổ trách nhiệm lên người Lạc Yên hơn."
Lạc Mạn không tin nổi vào tai mình: "Cái gì? Anh bảo tôi mạo hiểm tính mạng chỉ vì..."
Lục Duy Khiêm mệt mỏi thở dài, hắn không thể tiếp tục nhiều lời với Lạc Mạn nữa, nếu không thì Lạc Yên sẽ không kịp mất.
Chỉ thấy Kục Duy Khiêm không chút chần chừ, dùng tay đẩy mạnh Lạc Mạn xuống dòng nước, sau đó hét lớn về phía Âu Dực:
"A Dực, nhanh cứu Mạn Mạn!"
Dứt lời, Lục Duy Khiêm gần như không chút do dự, lập tức nhảy xuống cứu Lạc Yên, thế nhưng thời gian hắn và Lạc Mạn đôi co quá lâu, hắn lặn một hồi vẫn không thấy tung tích của Lạc Yên ở đâu.
Nguy to rồi! - Chuông báo động trong lòng Lục Duy Khiêm vang lên.
Nơi đây địa hình hiểm hóc, e rằng... Lạc Yên khó mà qua khỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]