🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trước kia cho tới bây giờ, Mục Sở Bạch chưa từng rời khỏi Mục gia thời gian dài như vậy, càng đừng nói đón Tết ở nơi khác. Trong lý niệm của y, đón Tết tất nhiên phải cùng người trong gia đình trải qua, hiện giờ y một mình ở trong sơn trại không khỏi cảm thấy có chút cô đơn.

Mục Sở Bạch túm vạt áo của mình, híp mắt nhìn dòng người bận rộn tới tới lui lui, y cảm thấy bản thân mình như một người ngoài cuộc, tất thảy mọi thứ nơi đây đều không liên quan đến ý, trong lòng tự nhiên dâng lên một cảm giác trống rỗng. Y thậm chí có chút ghen tị với Ôn Lương, y nhìn Ôn Lương và Chu Vượng Mộc cùng nhau làm việc, cảm thấy có chút không cao hứng.

Thiên Vương Sơn một khi bắt đầu mùa đông, bốn phía núi rừng vắng vẻ đìu hiu một mảnh trắng xóa, thoạt nhìn thập phần thê lương. Điều này khẳng định cảm giác trong lòng Mục Sở Bạch lúc này lạnh lẽo tê tái, cô độc vô cùng.

Dường như nhìn thấy Mục Sở Bạch một mình ngồi ở chỗ, Ôn Lương cũng đã để ý đến y được nửa ngày. Hắn an bài đồ đạc trong tay xong liền đi đến bên cạnh Mục Sở Bạch, cười khanh khách hỏi:

“Mục công tử sao lại ngồi một mình ở đây? Thời tiết rét lạnh, không bằng về phòng nghỉ ngơi?”

Mục Sở Bạch hướng hắn cười cười: “Không cần, ta ngồi nhìn các ngươi là được rồi.”

“Mục công tử...... Có phải nhớ nhà rồi hay không?” Ôn Lương bỗng nhiên đến bên người Mục Sở Bạch bên người, quay đầu nhìn y.

Mục Sở Bạch sửng sốt, “Làm sao ngươi......” Mục Sở Bạch nghĩ thầm chính mình chưa từng cùng người ta tâm sự chuyện của mình, làm sao Ôn Lương có thể biết?

Ôn Lương nói: “Nghĩ đến sắp cuối năm, mọi người trên dưới sơn trại đều chờ đợi đón Tết, ngay cả lão Vạn cũng hứng thú bừng bừng, ta thấy chỉ có mình Mục công tử là không cao hứng lắm nên ta nghĩ rằng ngươi đang cảm thấy nhớ nhà đi.”

Mục Sở Bạch ngượng ngùng mà nở nụ cười, y gãi gãi tóc:



“Vẫn là Ôn huynh lợi hại, xem ra bất luận chuyện gì đều không qua nổi pháp nhãn của ngươi, tại hạ bội phục.”

“Mục công tử quá khen, ta thừa biết ngươi cũng không phải là tự nguyện ở lại sơn trại, cho nên mới như vậy, ngươi yên tâm, chờ qua năm mới hoặc trong vòng hai tháng, ta nhất định đưa ngươi xuống núi.” Ôn Lương nhìn nhìn Mục Sở Bạch, trong giọng nói tự nhiên là lời thề son sắt.

Mục Sở Bạch nhìn hắn, vừa nghĩ đến việc mình xuống núi, thế nhưng...... bản thân có chút luyến tiếc.

“Trông ngươi như thế này......” Ôn Lương nhìn y, “Chẳng lẽ là luyến tiếc?”

Mục Sở Bạch vội vàng rũ xuống mắt: “Không có không có, ta đang nghĩ việc xuống núi, ngươi đừng quên lời ngươi nói a.”

Ôn lương đối y ôm quyền: “Tại hạ tuyệt đối sẽ không nuốt lời, ngươi yên tâm.”

Hai người ngồi cạnh nhau, thế nhưng không có lời gì để nói, Mục Sở Bạch hiện có chút xấu hổ, y chắp tay lại, hỏi:

“Cái kia, Ôn huynh, có việc gì ta có thể làm không? Ngươi không thể để ta ngồi một mình một chỗ mãi được.”

Ôn Lương có vẻ có chút kinh ngạc, hắn thoáng nghĩ nghĩ: “Một chút nữa Lão Vạn sẽ xuống núi mua hàng hóa, không bằng ngươi đi cùng hắn đi?”

Quả nhiên là công việc nhẹ nhàng. Chẳng qua trong hai tháng này Mục Sở Bạch hầu như không xuống núi, càng không có vào thành, nếu là đi Giang Thành, chỉ sợ chính mình còn không có dũng khí đi.



Quả thật lần này không tới phiên Mục Sở Bạch xuống núi đi mua hàng hóa.

Bởi vì Tống Phong vốn ở dưới chân núi đột nhiên đã trở lại.

Về phần Tống Phong, Mục Sở Bạch chỉ nghe thấy giọng không nhìn thấy người, hầu như mọi người ở trên núi đều nhắc tới hắn nhưng Mục Sở Bạch từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy hắn, càng không biết bộ dạng hắn trông như thế nào.

Dựa theo mô tả của người khác, Mục Sở Bạch vẫn luôn cho rằng Tống Phong là loại công tử ăn chơi trác táng, cầm trong tay cây quạt đưa qua đưa lại giống như Ôn Lương. Chưa kể, cây quạt của Ôn Lương đặt dưới ánh mặt trời lại tỏa sáng long lanh.

Lần này gặp được Tống Phong, nhưng thật ra hơi khác so với tưởng tượng của y. Tống Phong vóc dáng rất cao, có đôi mắt sáng, nhìn không giống là một bộ dáng tài tử phong lưu, bộ dạng đường đường xem ra thập phần đoan chính, hắn nói chuyện thong thả ung dung cử chỉ ôn hòa, đôi khi có vẻ tương đương tiêu sái. Cùng hắn nói chuyện với nhau rất thông thuận tự nhiên, thậm chí có thể hiểu rõ suy nghĩ của mình trong lòng.

Lúc trước kết giao với Ôn Lương, đã làm Mục Sở Bạch có chút kinh ngạc, trong sơn trại há có thể có người như vậy sao, hiện giờ lại nhìn đến Tống Phong, y thật sự kinh ngạc Chu Vượng Mộc rốt cuộc dùng biện pháp gì mà khiến những người này có thể trung long phượng vì hắn làm việc.

Tống Phong lần này tới cửa là để xin lỗi về việc giao dịch lúc trước. Chỉ là khi hắn vừa vào sơn trại, đã bị mọi người vây quanh. Trâu Trà cùng Cát Đa Đa, hai người vây quanh bên người Tống Phong, hỏi hắn lần này mang theo thứ gì tốt lên đây để cho bọn họ mở rộng tầm mắt. Tống Phong lần lượt nói, hắn không đem bất cứ thứ gì lấy ra, thế nhưng đem bọn họ đều giải quyết tất cả.

Chu Vượng Mộc từng nói hắn miệng lưỡi sắc bén, có thể đem người chết nói thành người sống, cứ như thế nhìn cũng không sai.

Tống Phong trực tiếp tới tìm Chu Vượng Mộc, Mục Sở Bạch đang ở bên cạnh hắn. Tống Phong vừa thấy Mục Sở Bạch ở đây, không chờ giới thiệu, đã đối y chắp tay thi lễ, nói:

“Vị này có phải là tân nạp (người mới nhận) của lão đại chúng ta chăng? Hôm nay mới được nhìn thấy, tại hạ lấy làm vinh hạnh. Có thể thấy lão đại chúng ta quả là người có phúc khí.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.