Chương trước
Chương sau
Mục Sở Bạch được hắn khen khiến trong lòng rất vui vẻ, liền cùng hắn thân cận một chút.

Mà Chu Vượng Mộc vừa thấy hắn tới, lại rất kinh ngạc, hắn cầm cái xẻng hướng trên mặt đất cắm xuống, nhìn nhìn Tống Phong, kì quái nói:

“Này, Tống Phong huynh tại sao đột nhiên trở lại thể? Có chuyện gì ư?”

Tống Phong đối với Chu Vượng Mộc cười cười:

“Đương nhiên là vì chuyện lô hàng của Hồng Môn tiêu cục lần trước mà đến. Trước đó là ta tìm hiểu tin tức không có rõ ràng, vì thế Lão Cửu mới có động thái cho nên ta nhân đây đi lên xin lỗi lão đại cùng các chư vị huynh đệ.”

“Ồ, ngươi nói chuyện này à.” Chu Vượng Mộc đôi tay khoanh trước ngực, hắn nhìn Tống Phong, “Ngươi lúc này biết đi lên tìm chúng ta sao?”

Tống Phong ngượng ngùng cười cười:

“Ta có chuyện bắt buộc ở dưới núi, xin lỗi a. Là ta đã tới chậm, thỉnh lão đại thứ tội.”

“Tội lỗi gì, ta không trách ngươi, ta đã sớm quên từ lâu.” Chu Vượng Mộc đi đến bên người Tống Phong, móc lấy cổ hắn:

“Ngươi lần này đi lên muốn ở lại mấy ngày a? Chúng ta còn chưa có gia cố lại nhà cho ngươi.”

Tống Phong lắc lắc đầu, hỏi một câu mà chưa ai dám nhắc tới, nói:

“Lão đại, lần này ngươi không nghĩ tới việc xuống núi đón năm mới sao?”



Chu Vượng Mộc ngây người ngẩn ngơ: “Xuống núi a? Sao đột nhiên nói như vậy?”

Lúc này Ôn Lương từ bên cạnh chạy tới, hắn nhìn thấy Tống Phong tựa hồ thập phần cao hứng, giơ tay vỗ vỗ sau lưng Tống Phong:

“Tống huynh, ngươi đã đến sao không thông báo trước cho ta một tiếng?”

Tống Phong hướng hắn chắp tay thi lễ, nói:

“Lần này nghĩ muốn lên liền lên đây, nếu là phải chờ người xuống núi báo cáo e rằng năm mới đã qua rồi, sao thế? Ôn huynh không muốn ta tới?”

Ôn lương cười to:

“Nào có như thế? Ngươi lên núi ta vui còn không kịp, chính là nhà ngươi có hơi trống, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không cùng người trong sơn trại chúng ta đón năm mới.”

“Làm gì có chuyện đấy, đương nhiên năm nay ta phải cùng huynh đệ đón năm mới, bất quá lần này Tống mỗ ta là tới mời chư vị huynh đệ, đến nhà Tống mỗ ta trong thành Hồng Châu ăn Tết, thế nào?” Tống Phong dứt lời, Chu Vượng Mộc cùng Ôn Lương hai người tự nhiên sửng sốt một hồi.

Chu Vượng Mộc trợn mắt há hốc mồm, liên tục nói: “Gì? Tống Phong ngươi có nhà riêng lúc nào vậy?”

Tống Phong chậm rãi nói: “Ta đem bán căn nhà tổ tiên để lại ở kinh thành, dùng số tiền ở Hồng Châu thành mua một căn nhà, dù sao ta ở lại được trong kinh thành, để không cũng lãng phí, chi bằng bán nó đi, ta còn có thể dư ra một chút tiền.”

“Tống Phong? Ngươi đem bán căn nhà ở kinh thành?” Giọng Mâu Nguyên truyền đến từ phía sau bọn họ, mấy người xoay người vừa thấy, Mâu Nguyên ôm một đống dây thừng đã đi tới, trên mặt lộ ra vẻ buồn cười, “Này? Không phải ngươi nói căn nhà ở kinh thành kia được giữ lại để chứng tỏ ngươi là hậu duệ tiền triều, thân phận hiển hách sao?”

Tống Phong cười với Mâu Nguyên như gió thổi qua mặt:



“Ha ha, trước kia điều Tống mỗ nghĩ quả thực không thực tế, cho nên ta hiện tại cũng đã nghĩ thông suốt, thay vì rời khỏi để căn nhà trống không, chi bằng đem đi đổi thành đồ vật thực tế. Hơn nữa lão đại cũng nói, những người tin ta thì sẽ tin ta, ai không tin ta dù ta có mặc hoàng bào cũng không nghĩ ta là hoàng đế, cho nên liền chuyển tới căn nhà này, mời lão đại cùng mấy vị huynh đệ, đến nhà ta vui chơi một chút.”

Chu Vượng Mộc cười ha ha, hắn một phen câu lấy Tống Phong bả vai:

“Ngươi nói trước kia bận một số chuyện, chính là bởi vì chuyện này đúng không? Tiểu tử rất giỏi giấu diếm.”

“Không phải ta cố ý gạt các vị, ta là thật sự không tìm được cơ hội thích hợp để nói cho các vị biết, lúc này xem như ta sai, cho nên tới mời các vị đến nhà mới của ta chơi một chút, tiện thể đón năm mới.” Tống Phong hướng về phía Chu Vượng Mộc cười, lại quay đầu nhìn nhìn Mục Sở Bạch, giống như ở trưng cầu ý kiến.

Mục Sở Bạch trong lòng suy nghĩ cẩn thận, nhà mới của hắn ở Hồng Châu thành cũng không phải Giang Thành, đi cũng không sợ, hơn nữa không chừng qua năm mới này, Chu Vượng Mộc cũng chưa chắc yêu cầu y tiếp tục giả làm tân nương của hắn, có lẽ...... Có lẽ đến lúc đó sẽ không dẫn y lên sơn trại nữa.

Mục Sở Bạch vỗ vỗ cánh tay Chu Vượng Mộc cánh tay:

“Tống huynh đệ nói như vậy, ngươi sẽ không cự tuyệt hảo ý như thế chứ?”

Chu Vượng Mộc không khỏi gật đầu:

“Đúng vậy đúng vậy, vậy đón năm mới ở chỗ ngươi, nhưng như vậy sẽ tiện sao?”

“Sao lại không thuận tiện?” Tống Phong sang sảng cười, “Đương nhiên là rất thuận tiện a!”

Chưa đầy một tháng nữa là qua năm mới, lúc này bất luận là ai tâm tình sẽ đều tốt hơn, huống chi lần này mọi người đều xuống núi đến nhà mới của Tống Phong, đừng nói Trâu Trà, đến Cát Đa Đa đều nóng lòng muốn thử. Bọn họ đem nhà tranh trong sơn trại gia cố một lần, sau đó mới chuẩn bị khởi hành xuống núi.

Bọn họphân làm ba đội đi đến Hồng Châu thành, một đội Vạn Tử Sơn phụ trách chuyển nhữngthứ bọn họ dự định ăn Tết đến dinh thự Tống Phong. Mà đội hai do Mâu Nguyêncùng Tống Phong quản lý, Chu Vượng Mộc nói lúc này đang đón năm mới, chuẩn bị mộtchút tiền gửi xuống cho bách tín. Dù sao Hồng Châu thành tuy rằng nhà giàukhông ít, người nghèo lại rất nhiều, mặc dù lần cướp bóc này mang về không nhiềulương thực lắm, nhưng cũng muốn chia cho người nghèo để có một năm mới tốt lành
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.