“Lão đại! Ngươi nói cái gì vậy!” Thường Hán đi ra:
“Lần này mấy huynh đệ chúng ta phải cảm tạ ngươi! Nếu không phải lão đại ngươi cưới Mục công tử, người ở lại sơn trại lần này khẳng định là xong đời, đặc biệt là nương tử ta, ta thật sự muốn cảm ơn lão đại cùng Mục công tử.”
Lời này nghe thì có vẻ không tồi nhưng thực ra lại rất khó nghe. Mục Sở Bạch đứng dậy ngượng ngùng mà hướng mấy người Thường Hán chắp tay thi lễ, nói:
“Mấy vị đừng khách khí, nếu ta đã ở lại trong sơn trại đương nhiên sẽ tận lực hỗ trợ.”
“Mục công tử ngươi khách khí.” Trọng Tôn Cô Lâm đi tới trước mặt y: “Lần này thực sự cảm tạ ngươi thật tốt.”
Mấy người cảm tạ lai khách khí đi, ngoài cửa sổ trăng lưỡi liềm cũng hiện trên bầu trời màn đêm, Trâu Trà duỗi người, hôm nay chạy tới chạy lui, làm nó mệt muốn chết, Chu Vượng Mộc cũng nhân đây phá lệ không cần nó gác đêm, nó liền đi về phòng nghỉ ngơi đầu tiên, mấy người khác đem sự tình công đạo xong, cũng sôi nổi về phòng ngủ. Bên kia, Thường Hán rất quan tâm với thê tử Hoắc Tam Nương của mình, khiến người ta có chút ghen ghét.
Mục Sở Bạch ở bên này ngáp một cái, thấy Chu Vượng Mộc cùng Ôn Lương không có ý định rời đi, dù sao y về phòng đi ngủ Chu Vượng Mộc cũng muốn trở về bản thân y sẽ ảnh hưởng tới hắn, liền cũng ngồi chờ xem.
Cho đến khi trong phòng chỉ còn ba người bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-trai-tu-tai/3577484/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.