Chương trước
Chương sau
“Lão đại! Ngươi nói cái gì vậy!” Thường Hán đi ra:

“Lần này mấy huynh đệ chúng ta phải cảm tạ ngươi! Nếu không phải lão đại ngươi cưới Mục công tử, người ở lại sơn trại lần này khẳng định là xong đời, đặc biệt là nương tử ta, ta thật sự muốn cảm ơn lão đại cùng Mục công tử.”

Lời này nghe thì có vẻ không tồi nhưng thực ra lại rất khó nghe. Mục Sở Bạch đứng dậy ngượng ngùng mà hướng mấy người Thường Hán chắp tay thi lễ, nói:

“Mấy vị đừng khách khí, nếu ta đã ở lại trong sơn trại đương nhiên sẽ tận lực hỗ trợ.”

“Mục công tử ngươi khách khí.” Trọng Tôn Cô Lâm đi tới trước mặt y: “Lần này thực sự cảm tạ ngươi thật tốt.”

Mấy người cảm tạ lai khách khí đi, ngoài cửa sổ trăng lưỡi liềm cũng hiện trên bầu trời màn đêm, Trâu Trà duỗi người, hôm nay chạy tới chạy lui, làm nó mệt muốn chết, Chu Vượng Mộc cũng nhân đây phá lệ không cần nó gác đêm, nó liền đi về phòng nghỉ ngơi đầu tiên, mấy người khác đem sự tình công đạo xong, cũng sôi nổi về phòng ngủ. Bên kia, Thường Hán rất quan tâm với thê tử Hoắc Tam Nương của mình, khiến người ta có chút ghen ghét.

Mục Sở Bạch ở bên này ngáp một cái, thấy Chu Vượng Mộc cùng Ôn Lương không có ý định rời đi, dù sao y về phòng đi ngủ Chu Vượng Mộc cũng muốn trở về bản thân y sẽ ảnh hưởng tới hắn, liền cũng ngồi chờ xem.

Cho đến khi trong phòng chỉ còn ba người bọn họ, Chu Vượng Mộc nhìn nhìn cửa chính đại sảnh, đột nhiên chụp trong tay án kỉ. Một tiếng “Bang” vang lên, khiến Mục Sở Bạch giật mình, cơn buồn ngủ của y bị một tiếng này đánh thức. Y ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Chu Vượng Mộc, không biết hắn vì sao đột nhiên tức giận như vậy.

Chu Vượng Mộc không nói gì, lại nghe Ôn Lương nói: “Đại ca ta biết ngươi vì sao lại tức giận như vậy, nhưng trong sơn trại đều là huynh đệ đã đi theo chúng ta cùng nhau vượt núi đao biển lửa, cho nên không thể nghi ngờ ai được.”

“Nhưng nếu không có phản đồ ở trong sơn trại chúng ta, Lão Cửu thối làm sao có thể biết tin tức nhanh như vậy?” Chu Vượng Mộc cả giận nói.



Thì ra là bởi vì chuyện này.

Mục Sở Bạch rũ mắt nhìn Chu Vượng Mộc, đối với chuyện này y thực ra không tiện mở miệng nói chuyện.

Ôn Lương liếc nhìn Mục Sở Bạch một cái, ngồi đối diện y, nhẹ giọng nói:

“Lão đại, ngươi định đoạt chuyện này quá nóng vội, nếu trong sơn trại này thật sự có phản đồ, chúng ta sẽ nhất định bắt được hắn. Nhưng hiện tại chúng ta không có chứng cứ nhất định không thể rút dây động rừng.”

“Ta hiểu rồi.” Chu Vượng Mộc không kiên nhẫn mà xua tay: “Nghĩ đến chuyện này lòng ta liền cảm thấy khó chịu.”

Mục Sở Bạch nhướn lông mày: “Chẳng lẽ các ngươi trước đây đã có hoài nghi?”

“Đúng vậy, có mấy sự tình ta không thể không hoài nghi, chính là mỗi một người đều là huynh đệ của ta, ta nên nghĩ như thế nào? Những chuyện xảy ra trước đấy cũng quá trùng hợp.” Chu Vượng Mộc có chút buồn bực.

Mục Sở Bạch chỉ có thể an ủi nói: “Nếu không nghĩ ra được thì đừng nghĩ nữa, đỡ phải đắc tội huynh đệ còn không bắt được kẻ phản đồ. Đúng rồi, đống ngân lượng đó, các ngươi không có tính toán gì sao?”

Điều này làm vẻ mặt Ôn Lương trở nên thoải mái hơn, hắn cười nói:

“Đúng vậy, đại ca, ngươi không có kế hoạch gì cho việc này sao?”

Như vậy vừa nghe, Chu Vượng Mộc sờ sờ cằm, hắn cẩn thận mà nói:



“Hmm, đang là mùa đông, để mấy người huynh đệ Uất Trì đi sửa nhà một chút, sau đó đi mua thêm ít đồ vật. Chúng ta sẽ lấy một ít tiền từ Bảo Động cùng số tiền còn lại đem xuống chia cho người nghèo dưới chân núi nhân dịp cuối năm đi!”

“Được.” Ôn Lương vỗ quạt một cái, hắn liếc nhìn Mục Sở Bạch, lập tức nói: “Chuyện này liền giao cho ta xử lí, đại ca, Mục công tử, đêm đã khuya, không bằng hai ngươi đi nghỉ ngơi sớm chút đi?”

Chu Vượng Mộc thấy Mục Sở Bạch ngồi ở chỗ đó ngáp liên tục, liền gật đầu nói: “Được rồi được rồi, lần này làm phiền ngươi rồi a.”

Ôn Lương được cho là người biết cách làm việc, quả nhiên là nhất đẳng nhất năng thủ.

Lúc này, dưới chân núi đã là bắt đầu mùa đông, mà trên núi dường như là cuối đông. Chẳng qua là một đêm qua đi, trong sơn trại lạnh như băng, nếu không mặc hai bộ quần áo, lập tức hàn khí nhập thể, khiến cả người rùng mình vì lạnh. Mục Sở Bạch đứng ở trước cửa nhà nhìn xung quanh một phen, bị gió lạnh thổi đến không mở ra được mắt, y lập tức buộc chặt lại y phục của mình, nhìn những huynh đệ khác trong sơn trại đều bận rộn gia cố nhà ở của sơn trại.

Sáng sớm hôm nay, Chu Vượng Mộc cùng các huynh đệ bận việc ở trên quảng trường, Ôn Lương đã sớm chuẩn bị xong mọi việc liền đem đồ vật đầy đủ hết, đang chờ bọn họ lên tiếng, mà Mục Sở Bạch muốn hỗ trợ, Ôn Lương lại không cho y nhúng tay.

Y biết Ôn Lương là ý tốt, không muốn y làm công việc năng nhọc này, nên trong sơn trại y là người duy nhất rảnh rỗi, đến cả Trâu Trà đều bị kêu đi làm việc, y không giúp đỡ được, trong lòng thật ra không qua được.

Mục Sở Bạch ngồi trên nền đất trước phòng lão đại phòng, tuy bị gió lạnh thổi, y cũng không muốn cử động.

Không biết như thế nào, thế nhưng Mục Sở Bạch cảm thấy...... Nhớ nhà.

Đã qua hơn hai tháng kể từ khi Mục Sở Bạch trốn thoát khỏi Mục gia, mà thời điểm cuối năm tới gần, điều này làm cho y càng thêm nhớ Mục gia. Rõ ràng đối với Mục gia, y hẳn là không có gì lưu luyến mới đúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.