Chương trước
Chương sau
Tống Phong lần này hơi có chút tự cho là đúng nhưng mọi chuyện đã quá muộn, hắn cho rằng mình đã đi tìm hiểu thông tin nhất định là thật, cho nên chưa được chứng thực liền đưa tới cho Vạn Tử Sơn. Mà Chu Vượng Mộc vừa nghe tin có cơ hội kiếm lời như vậy, liền xuống núi đi cướp, lại rơi vào bẫy của Lão Cửu.

Kỳ thật Chu Vượng Mộc cũng không hề tức giận khi bị mắc mưu, mà là lo lắng mối quan hệ của hắn với Lão Cửu sẽ làm liên lụy tới Mục Sở Bạch, hắn sẽ thực rất đau lòng a.

Từ trong miệng Trọng Tôn Cô Lâm nghe nói bọn họ tránh gặp Lão Cửu như thế nào, Chu Vượng Mộc từ trong lòng đã có ấn tượng sâu sắc với Mục Sở Bạch.

Ôn Lương nghe xong không khỏi nhìn Mục Sở Bạch, hỏi: “Không nghĩ tới Mục công tử cũng có bản lĩnh như vậy, chẳng lẽ ngươi trước đây có xem qua không ít binh thư?“.

Mục Sở Bạch xua tay: “Làm sao có thể, chỉ là đọc nhiều sách thôi, binh thư hay là tiểu thuyết, ta đều đọc không nhiều, lần này là đánh bậy đánh bạ tránh được một kiếp, thật sự còn muốn cảm tạ Tiểu Trà dẫn đường rất tốt.”

Lúc này, Quế Hồng cầm một miếng dược thạch cao dán cho Mục Sở Bạch, thuốc mỡ này vốn là chuẩn bị cho đám người Chu Vượng Mộc, kết quả lại dùng cho một số người không xuống núi.

Vết thương này là do Lão Cửu thối làm, hắn cầm lấy mũi tên của Trâu Trà, bẻ gãy thân mũi, bắn nó ra như một ám khí tới, cũng may Mục Sở Bạch chạy trốn nhanh, bằng không kia mũi tên không thể chỉ sượt qua cánh tay y mà nó có thể trúng vào tim y.

Nhìn miệng vết thương của y, Chu Vượng Mộc cùng Ôn Lương đều tỏ ra đau lòng. Chu Vượng Mộc dưới sự tức giận đập cái bàn, cả giận nói:

“Lão Cửu thối, lão tử nhất định không để hắn yên!”

Ôn Lương ở bên nói: “Đại ca ngươi trước bình tĩnh một chút, dù sao nợ Lão Cửu nhất định phải tính, nhưng không phải hiện tại, rốt cuộc chúng ta cùng Lão Cửu trình độ chênh lệch quá lớn, lúc này hắn là ỷ vào chúng ta không có người trong núi nên mới không mang theo nhiều người tới đây, nếu bọn họ dốc hết sức ra, e rằng tất cả mọi người trong sơn trại chúng ta cũng không thể chống lại được.”

Chu Vong Mộc vừa nghe xong bản thân cũng nghĩ như vậy, chỉ là như cũ thở phì phì ngồi ở đằng trước không nói lời nào.

Trọng Tôn Cô Lâm xen mồm tới hỏi:

“Mục đích lần này Lão Cửu tới đây làm gì? Nếu thật sự muốn đối phó chúng ta, hà tất gì mang tới ít người như vậy?”



Ôn Lương cầm quạt xếp lắc lắc hai cái, giải thích nói: “Không hẳn như thế, tuy rằng Lão Cửu đã lên kế hoạch đối phó chúng ta rất tốt, hơn nữa là chí tại tất đắc (quyết tâm thắng),nhưng mà có một điều không chắc chắn chính là đại ca chúngta có thật sự đi muốn đi cướp hay không, hơn nữa công việc dưới tay thuộc hạ của Lão Cửu cũng rất nhiều, có thể kêu nhiều tới đây xem như không tầm thường. Huống chi, lúc này có Mục công tử đã chu toàn trong đó, đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch của Lão Cửu.”

“Nói như vậy, Lão Cửu vốn dĩ tính toán đoạt sơn trại chúng ta trước, sau đó mai phục đối phó với đám người chúng ta trở về sơn trại?” Trọng Tôn Cô Lâm hỏi ngược lại.

Ôn lương suy nghĩ một chút, đồng ý nói: “Không phải không có khả năng.”

“Ta cảm thấy......”

Sau khi vết thương của Mục Sở Bạch được Quế Hồng băng bó xong, hắn đột nhiên hỏi: “Khả năng Lão Cửu chỉ muốn đối phó với một mình Chu huynh, dù sao lúc ta đi dụ hắn, chẳng qua nói có một mình Chu huynh, hắn liền đi theo ta, chỉ sợ hắn chưa chắc là muốn tận diệt hết chúng ta, mà chỉ là nhằm vào Chu huynh.”

Chu Vượng Mộc nhìn thoáng qua Mục Sở Bạch, vô cùng đau lòng, hắn đột nhiên nói: “Lão Cửu thối này cùng ta đã hoàn toàn chấm dứt khi hắn còn ở trên núi. Chuyện cũ đừng nhắc lại, với việc hắn làm ngươi bị thương lần này, ta liền không thể buông tha hắn!” Hắn nói lời này với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, chung quanh thoáng chốc trở nên yên tĩnh, mấy người đang ngồi nhìn về phía Chu Vượng Mộc nhưng không ai dám lên tiếng.

Một bên Quế Hồng thu thập thu dọn chút đồ đạc, hướng lão đại cùng mấy người ôm quyền liền rời đi. Mà ngoài phòng trời đã tối đen như mực, này đã là thời điểm ban đêm, nếu không phải dựa vào nến trong phòng soi chiếu ứng, sợ là đến đường không thể thấy rõ.

Mục Sở Bạch nâng nâng tay, nói: “Cảm ơn Chu huynh, nghe nói Lão Cửu kia năm lần bảy lượt đến đây khiêu khích, là thực phiền toái, nhưng là nghe lời Ôn huynh lời, xem ra ngươi trước hết vẫn phải chịu đựng một chút.”

Chu Vượng Mộc phất phất tay, “Không sao, không sao, sớm muộn gì ta cũng sẽ đối phó với Lão Cửu thối đó. Lần này thật là không có lợi, aizzz.”

“Kỳ thật là lỗi của ta, là ta bảo ngươi đi cướp.” Mục Sở Bạch vội vàng nói.

“Việc này không liên quan tới ngươi.” Chu Vượng Mộc thoáng nhíu mày, tự nhiên cũng sẽ không tức giận với Mục Sở Bạch.

Đầu kia Ôn Lương nhìn nhìn hai người, nhấp nhấp môi, đứng dậy nói: “Kỳ thật lần này người bị thiệt không phải chúng ta mà là bên Lão Cửu kia phải chịu tổn hại lớn, còn để Tiêu Đại Tráng diễn một vở kịch, chính hắn còn phí công vô ích tốn nhiều thời gian như vậy, chỉ sợ lần này người tổn binh hao tướng chính là bọn họ. Đại ca, ngươi không nên nhìn nhận như vậy sao? Tuy rằng lúc này ngân lượng không nhiều lắm, nhưng rốt cuộc cũng là ở trong ta chúng ta, không phải chúng ta nên vui mừng sao?”

Chu Vượng Mộc nhìn Ôn Lương, hắn trong lòng có tức giận, cũng có điều muốn nói khác, nhưng thủ hạ của hắn đều ngồi trong sảnh lớn, hắn không thể nói những lời chán nản như vậy, vì thế đối với Ôn Lương gật gật đầu. Hắn đứng lên, đi đến trung tâm đại sảnh, đối với vài vị huynh đệ khác ôm ôm quyền, “Lúc này ta là lão đại suy nghĩ không thông, đã khiến vài vị liên lụy, thật sự là ta không qua được, nếu trong lòng các ngươi có oán hận gì thì hãy hướng ta mà bộc phát, đừng giữ ở trong lòng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.