Câu hỏi của Ôn Lương khiến Mục Sở Bạch nửa câu không thốt ra được. Ôn Lương tiếp tục nói:
“Hiện tại vài tên tham quan còn cùng sơn tặc liên thủ, một kẻ giả vờ đi đưa vật phẩm cứu tế, một kẻ giả vờ đi cướp. Đến lúc đó, đám quan viên kia đăng báo đồ vật bị cướp bọn họ cũng không có biện pháp, mà sơn tặc mang theo số đồ cướp được đem chia. Quan chức địa phương chia năm xẻ bảy đều bỏ vào túi riêng. Và đây chính là cách bọn cướp cùng quan tham lấy tiền của dân nạn.”
“Cho nên.” Chu Vượng Mộc đem khoai lang lât lại, ném hai khúc củi vào chậu than, Ôn Lương nói: “Cho nên chúng ta mới muốn đi cướp loại hàng hóa này, gần nhất không thể tiện nghi giúp quan viên cùng sơn tặc, thứ hai cái này vốn chính là mồ hôi nước mắt của nhân dân, cái gọi là...... Cái kia nói như thế nào nhỉ...... À, lấy chi với dân dụng chi với dân, bọn ta đoạt lấy, đại đa số đều sẽ phân đến các vùng phụ cận nghèo khổ trong thôn, đương nhiên chính bọn ta cũng giữ một chút, dù sao không thể để lợi ích gì cho bọn họ.”
Ôn Lương cười cười:
“Kỳ thật chỉ cần cướp một món hàng hoán, tiền chỗ này cũng đủ cho mọi người trong sơn trại chúng ta ăn không uống không cả đời, nhưng là chúng ta sở dĩ tiếp tục cướp như vậy, chính là không thể làm đám kia người được hưởng lợi.”
Mục Sở Bạch có chút kỳ quái: “Chính là, các ngươi c·ướp vật phẩm cứu tế đưa tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-trai-tu-tai/3577469/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.