Bình nước nóng là cái gì, Chu Vượng Mộc thật ra cũng không biết, hắn làm bộ làm tịch “Ờ” một tiếng, liếc mắt thấy xem Mục Sở Bạch trong tay nướng khoai lang, vội vàng nói, “Ai u uy, Sở Bạch! Khoai lang của ngươi! Phía dưới đều nướng cháy rồi!”
Bị hắn rống một cái, vốn đang ngơ ngác, Mục Sở Bạch giật mình, y vội vàng cầm chủy thủ tới xem kĩ, khoai lang nướng quả nhiên bị nướng cháy biến thành màu đen, y duỗi tay chộp lấy, lại bị hét một tiếng.
Vừa thấy cảnh tượng như thế, Chu Vượng Mộc cùng Ôn Lương đồng thời đứng dậy.
Chu Vượng Mộc khẩn trương mà hô: “Đừng dùng tay lấy nó!”
Ôn Lương bắt lấy tay còn lại của Mục Sở Bạch, nói, “Cẩn thận chủy thủ!”
Mục Sở Bạch đầu tiên là bị Chu Vượng Mộc dọa một chút, sau bị Ôn Lương kinh một chút, hắn tức khắc buông ra tay, chủy thủ theo khoai lang lách cách rơi xuống đất, hai tay của y mỗi một bên bị bọn họ túm, bản thân lại có chút kinh hồn chưa định. Ôn Lương nhìn vội vàng nói:
“Ta đi tìm Quế huynh lấy thuốc mỡ.”
Chu Vượng Mộc gật gật đầu, hắn bắt lấy hai tay Mục Sở Bạch trên dưới nhìn nhìn một lượt, “Ngươi không sao chứ?”
Mục Sở Bạch phục hồi tinh thần lại, hơi hơi một lùi ra sau, “Hơ hơ, không có việc gì, ta không có việc gì.”
Y nhìn nhìn chính tay mình, lại duỗi thân đến trước mặt Chu Vượng Mộc:
“Ngươi nhìn, tay cũng không có việc gì, chính là ngươi hô một tiếng, ta thật ra bị ngươi làm hoảng sợ.”
Chu Vượng Mộc nhìn nhìn đôi tay Mục Sở Bạch, đột nhiên tay trái của y kéo đến trước mặt hắn nhìn nhìn, vội la lên:
“Còn nói không có việc gì, ngươi xem ngón tay ngươi đều bị sưng đỏ, chậm một chút nữa nhất định sẽ bị phỏng, đến lúc đó sẽ đau ch·ết.”
Lúc này Chu Vượng Mộc nhìn thật sự nóng nảy, “Đều nói các ngươi là người đọc sách thật sự nghiêm túc, đau liền đau, còn muốn mặt mũi cái gì, ngươi xem, đều đỏ hết rồi!”
Nghe xong hắn nói như vậy, Mục Sở Bạch cũng không dám mở miệng tới phản bác, kỳ thật y chưa từng có lấy chủy thủ, cùng đừng nói dùng chủy thủ để nướng khoai lang, thậm chí y còn chưa dùng qua chậu than. Mục gia quy củ rất lớn, khi còn nhỏ, y thấy cách vách có vài đứa trẻ hàng xóm, bọn chúng cầm lá cây khô nhánh cây khô tới nướng khoai. Mắt y thèm cũng muốn thử xem, còn chưa có đem nhánh cây khô, lá khô sưu tập liền đã bị Mục lão gia phát hiện, đem y một lần dạy dỗ.
Lúc này hắn bị bỏng, nhiều lắm gọi là không kinh nghiệm.
Chu Vượng Mộc nhìn Mục Sở Bạch ngón tay bị phỏng, trong lòng nhiều là có chút đau lòng, hắn tưởng, bàn tay người đọc sách là để cầm sách, từng nghe Vạn Tử Sơn nói qua một câu, ''thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc'', có thể thấy được sách này là cỡ nào tinh quý, như vậy tay người cầm sách lại càng trở nên tinh quý. Mục Sở Bạch này là người đọc sách, tay của y còn đẹp, còn trân quý hơn tay của hắn.
Ôn Lương từ trong phòng Quế Hồng tìm được thuốc phỏng gấp gáp trở lại, thấy Chu Vượng Mộc cầm tay Mục Sở Bạch nhìn lại xem, bộ dáng đau lòng vô tình bộc lộ ra ngoài, hắn trong lòng có chút vắng vẻ, lặng kẽ đi tới bên cạnh hai người, nói:
“Đại ca, thuốc phỏng tới rồi.”
Chu Vượng Mộc khụ hai tiếng, hắn buông tay Mục Sở Bạch ra, đối Ôn Lương nói: “Thay...... Thay Mục công tử thoa thuốc.”
“Là......” Ôn Lương thấp cúi đầu, nói với Mục Sở Bạch: “Mục công tử, mời thoa bên này.”
Ba người ngồi trở lại bên cạnh chậu than, Ôn Lương kéo ghế dựa hướng Mục Sở Bạch bên người nhích lại gần. Mục Sở Bạch xua tay nói:
“Để ta tự thoa đi.”
Ôn Lương nhìn thoáng qua Mục Sở Bạch:
“Vẫn là để ta giúp ngươi thoa đi, ngươi một bàn tay như thế nào mà tự thoa?”
“Làm phiền rồi.” Mục Sở Bạch đối hắn cười cười.
Một bên, Chu Vượng Mộc cẩn thận nhặt chủy thủ cùng khoai lang mà Mục Sở Bạch làm rơi trên mặt đất, thổi thổi, đem phần nướng cháy cắt bỏ rồi ném trở lại chậu than, đồng thời ném không ít nhánh cây vào đó, một lần nữa đem này khoai lang nướng lên.
Mục Sở Bạch thấy vội vàng nói: “Rơi trên mặt đất không cần ăn.”
Chu Vượng Mộc khờ khạo cười cười:
“Không có việc gì không có việc gì, nó không dơ, khoai lang bên ngoài bao một lớp vỏ, đến lúc đó lột da, bên trong thịt còn nguyên vẹn ăn ngon!”
Thấy Chu Vượng Mộc vừa nói như thế, Mục Sở Bạch không có cách nào ngăn cản hắn nữa.
Ngoài phòng, Vạn Tử Sơn đột nhiên đi đến, hắn nhìn nhìn tình hình trong phòng, trong lòng tuy có khả nghi, nhưng trên mặt rốt cuộc không biểu hiện ra gì, hắn hướng về phía Chu Vượng Mộc ôm quyền, nói:
“Lão đại, Tống Phong nhờ ta mang cho ngươi vài tin tức đây.”
Chu Vượng Mộc không quá để ý, “Ngươi nói đi.”
Vạn Tử Sơn nhìn Mục Sở Bạch thoáng chần chờ một chút, mà Ôn Lương tuy là đưa lưng về phía Vạn Tử Sơn, lại từ từ mà nói:
“Vạn huynh ngươi cứ nói đừng ngại, ở đây không có người ngoài.”
Vạn Tử Sơn nói: “Tống Phong nói, ba ngày sau sẽ có một lô hàng, từ Giang Thành đưa đến Lâm Tương, hỏi lão đại có làm gì hay không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]