Người mà từ nãy đến giờ họ gọi là “bà ấy” — là ai, không ai hiểu rõ hơn được so với chính Diệp Thanh Nghiêu. Căn mật thất khắc đầy tên của Chu Lâm Ngự và Chu Hồi, chỉ càng chứng tỏ mối quan hệ giữa họ với Diệp Quân Á rối rắm và không dễ cắt đứt.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, Diệp Thanh Nghiêu đã cảm nhận được tình cảm sâu sắc khác thường mà Chu Lâm Ngự dành cho Diệp Quân Á.
Về sau, cả vườn lan ngập ngát hương hoa và chuỗi ngọc đỏ ấy chỉ càng khẳng định thêm suy đoán của cô — vì lan là thứ Diệp Quân Á yêu thích nhất, còn chuỗi ngọc đỏ kia, rất có thể chính là di vật bà ấy để lại.
“Yêu đạo ư?”
Diệp Thanh Nghiêu không giận mà bật cười, có vẻ như… đánh giá này cũng chẳng sai.
Cô có xuất thân không rõ lai lịch, ẩn cư nơi núi sâu, tính cách lạnh lùng, dù đi theo con đường chính đạo nhưng nội tâm lại chẳng sáng sủa gì cho cam. Người mà cô thật sự để tâm, đếm trên đầu ngón tay, và sư phụ Ngọc Khuê là một trong số đó.
“Chu lão tiên sinh, chi bằng ngài nói thẳng đi, sư phụ tôi giờ đang ở đâu?”
“Ông ta chết rồi!”
Chu Lâm Ngự nghĩ hẳn sẽ nhìn thấy trên mặt cô một thoáng bàng hoàng, đau lòng, thậm chí là không thể tin nổi, dù gì cũng là chuyện sinh ly tử biệt, không thể nào không gợn chút cảm xúc. Nhưng trái lại, cô lại bật cười, khóe môi nhẹ nhàng cong lên:
“Cảm tạ lão tiên sinh đã báo tin, nhờ vậy mà tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-che-lang-man-can-du/4668562/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.