Cuối cùng, Chu Túc cũng bất tỉnh. Chu Lễ và A Kim hoảng loạn vô cùng, vội vã sai người đi báo tin cho Chu Lâm Ngự. Tình hình căng như dây đàn, mọi người trong phủ đều rối như tơ vò, ai nấy đều lo lắng không thôi cho vị thiếu gia quý giá của nhà họ Chu.
Chỉ là, trong cơn hỗn loạn ấy, không một ai để ý đến việc Diệp Thanh Nghiêu đã rời đi.
Chỉ có A Kim, trong lúc hỗn loạn, chợt liếc thấy bóng dáng cô.
Cô đi ngược chiều đám đông, bước chân ung dung, nét mặt bình thản như nước, không chút vội vàng, tựa như tất cả những chuyện vừa xảy ra chẳng liên quan gì đến cô.
Chu Túc sống hay chết, cũng không hề làm rung động nổi một góc nơi tâm can cô.
Lạnh nhạt. Vô tình.
Khi Diệp Thanh Nghiêu quay lại căn biệt viện nơi Chu Lâm Ngự che giấu bí mật, nơi ấy đã bị bố trí dày đặc người canh gác, muốn lẻn vào không còn dễ dàng như trước.
“Hồng Ô.”
Con rắn hổ mang mắt đỏ lập tức trườn vào bãi cỏ xanh, lao nhanh về phía căn nhà. Chỉ chốc lát sau, tiếng hô hoán đã vang lên:
“Ở đâu ra con rắn vậy!”
“Mau lên! Đừng để nó bò vào trong nhà!”
“Đuổi nó đi! Mau!”
Nhưng Hồng Ô nào phải thứ dễ xua đuổi. Nó không hề sợ hãi đám đông, thè chiếc lưỡi đỏ tươi đầy sát khí, từng tấc từng tấc tiến gần. Bọn người canh gác cuống cuồng lùi lại, vừa tìm hung khí, vừa kinh hoảng la hét. Tất cả sự chú ý đều bị con rắn hút lấy nên chẳng ai nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-che-lang-man-can-du/4668561/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.