Lá gan của Đường Quỳ không hề nhỏ, dù sao thì lúc học trung học cô và bạn cùng phòng cũng đã từng xem qua mười bộ phim kinh dị đáng sợ nhất trong và ngoài nước. Nhưng mà xem phim ma là một chuyện, có người thủ thỉ kể chuyện ngay bên tai lại là một chuyện khác. 
— Năm đó, cả một đoàn người tự xưng là xem phim kinh dị không thấy sợ, hiên ngang hùng dũng kéo nhau đi nhà ma, cả một đám đều khóc như sói tru chạy ra ngoài. 
Trong đó có một người bạn cùng phòng ôm lấy đùi Đường Quỳ, vừa run rẩy vừa la hét như bệnh nhân tâm thần. 
Vừa rồi giọng nói của Giang Trúc âm âm u u, lại thêm tiếng gió thổi lá cây xào xạc, đầu óc Đường Quỳ nóng lên, chỉ nghĩ đến chuyện ôm lấy người trước mắt, khẩn cầu anh đừng có kể tiếp nữa. 
Nghe anh nói như vậy, cô mới biết vừa rồi là anh cố ý trêu chọc cô. Đường Quỳ thẹn quá hóa giận, chỉ hận không thể đánh cho anh mấy cái, giãy ra khỏi vòng ôm của anh, giận dỗi nhìn anh. 
Giang Trúc thấy cái biểu cảm đó của cô thì vô cùng hứng thú, trong mắt đầy ý cười. Anh ôm lấy mặt cô, cảm giác mềm mại đến khó có thể tin được. Anh thử nhéo một cái, Đường Quỳ vươn tay ra gạt tay anh xuống, oán giận: “Đau lắm…” 
Giang Trúc đột nhiên hiểu ra, tại sao mấy anh chàng nam sinh lại thích trêu chọc con gái. 
Anh cố kìm lại ý nghĩ muốn tiếp tục, một trận gió lạnh từ mặt hồ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-blouse-trang-va-ba-dau-ngot/3224361/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.