Mặc dù lời là nói với Giang Trúc, nhưng ánh mắt chú Đường không biết là vô tình hay cố ý mà vẫn luôn nhìn thẳng về phía Đường Quỳ. 
Giang Trúc đi lên trước một bước, che lại Đường Quỳ ở đằng sau: “Không cần phiền toái như vậy chứ?” 
“Cần chứ!” Chú Đường nói: “Dù sao thì làm việc gì cũng cần phải có phép tắc. Không có phép tắc thì sao có thể làm nên chuyện. Tần Thạc làm chuyện sai trái, khiến cho bác sĩ Giang tạm thời bị cách chức, còn bị kiện, chuyện này đã quá đáng lắm rồi. Bữa rượu này tôi đương nhiên phải mời, cũng hy vọng bác sĩ Giang sẽ tới.” 
Giọng ông cương quyết, mang theo ý tứ không cho phép người ta cự tuyệt: “Còn có cô Đường Quỳ nữa, rất mong cô sẽ nể mặt tới dự.” 
Giang Trúc lộ vẻ mặt không mấy thoải mái. 
Chú Đường thấy vẻ mặt anh, đoán rằng có lẽ anh đang hiểu lầm, lại bổ sung một câu: “Đường Quỳ, hôm nay tôi đến đây, thật ra cũng là theo sự nhờ vả của một cố nhân… Là ba của cô, ông ấy muốn gặp cô một lần.” 
Ba? 
Đường Quỳ sửng sốt một lúc, hỏi lại theo bản năng: “Ông ấy ở đâu?” 
Chú Đường mỉm cười với cô: “Tám giờ tối mai, cô tới Minh Nguyệt Các thì sẽ được gặp ông ấy.” 
Ông không chịu để lộ chút manh mối nào, vắt chiếc khăn lông lên cổ, thản nhiên đẩy cửa ra rời đi. 
Bước chân của chú Đường rất dài, chẳng mấy chốc đã không còn nhìn thấy bóng dáng ông đâu nữa. Bên ngoài cửa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-blouse-trang-va-ba-dau-ngot/3224362/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.