*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Đường Quỳ vừa ra khỏi cửa đã thấy Bạch Duy Di. 
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài màu đen, mái tóc cắt ngắn gọn gàng kết hợp với đôi môi đỏ mọng, vẻ đẹp sắc sảo mà lại thanh thoát. 
Đường Quỳ hỏi: “Cô gọi chú Đường đến?” 
Bạch Duy Di nhướng mày, còn chưa cất lời nhưng đã cười rộ lên rồi. Cô ta không nói phải, cũng không nói không phải, tầm mắt rơi vào trên người Giang Trúc, mỉm cười mở miệng: “Tôi gọi người đến cũng đúng lúc chứ?” 
“Không sớm không muộn, vừa khéo.” 
Giang Trúc theo bản năng kéo tay Đường Quỳ lại, Đường Quỳ không ngờ rằng hai người họ vậy mà lại biết nhau, nhưng cô còn chưa hỏi ra miệng, Bạch Duy Di đã bĩu môi: “Chúng ta xuống dưới kia rồi nói sau, chỗ này không thích hợp để nói chuyện phiếm.” 
Vừa dứt lời, đã nghe được từ bên trong phòng truyền tới giọng nói tức giận của chú Đường: “Vô liêm sỉ!” 
Người vừa dò điện thoại lúc nãy đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa, Bạch Duy Di không đi thang máy, dẫn hai người đi theo cầu thang bộ, làn váy dài màu đen của cô ta khẽ phấp phơ, để lộ mũi giày cao gót, phía trên mũi giày đính những hạt pha lê sáng lấp lánh. 
“Chú Bạch hiện giờ vẫn khỏe chứ?” Giang Trúc hỏi. 
“Rất tốt, may nhờ có bác sĩ Giang.” Bạch Duy Di cười nói: “Ông ấy vẫn hay nhắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-blouse-trang-va-ba-dau-ngot/3224360/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.