Thịnh Thư nằm ngoan trong lòng Niên Tích Thành, anh mĩm cười kéo chăn lên che đi tấm lưng trần của cô. Không có gì hạnh phúc hơn việc thức giấc và nhìn thấy người mình yêu đang ngủ ở bên cạnh.
"Lạnh.." Thịnh Thư trở người sang hướng khác, Niên Tích Thành vẫn ôm chặt lấy cô không buông
"Anh, nới ra một chút...em thở không nỗi" cô vừa nhắm mắt vừa nói
" Thư Thư..." Niên Tích Thành nói nhỏ vào tai cô
" Hum?"
" Chẳng phải em nói lạnh sao? Để anh ôm em"
" Anh ôm chặt...em khó thở lắm, tránh ra kia đi"
" Không được đâu"
"Tại sao?"
" Không có em anh chịu không nỗi...em ôm anh đi"
Thịnh Thư mỉm cười, mở mắt ra nhìn Niên Tích Thành, ánh mắt cô ánh lên vẻ dịu dàng và ấm áp.
"Anh thật là... lúc nào cũng làm nũng."
Niên Tích Thành mỉm cười, kéo cô sát vào mình hơn, đôi tay ấm áp siết nhẹ vòng eo của cô, như thể sợ buông ra sẽ mất đi người quan trọng nhất.
"Vì em là của anh mà, anh không muốn rời xa em dù chỉ một chút."
Cô nằm yên, đầu gối lên cánh tay của Niên Tích Thành. Anh âu yếm nhìn cô, Thịnh Thư ngoan quá, giống như một chú mèo con vậy.
" Sao anh lại muốn đặt tên con là Thư Dung?"
" Niên Thư Dung. Lấy tên của em, dùng họ của anh, chẳng phải là rất hay sao?"
" Hay. Hay lắm" Cô nhìn anh, sau đó đặt một nụ hôn lên má Niên Tích Thành
" Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em-hon-the/3718538/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.