Tam lão nói đuổi là đuổi. Còn đóng băng thẻ của Tam Phát. Cũng may, hắn còn một đứa em.
Trong quán bar ồn ào, Tam Phát mắng chửi ném chai rượu xuống đất khiến người xung quanh giật mình. Nhưng chưa đầy vài giây sao mọi người lại tiếp tục cuộc vui.
Tam Phát ngồi xuống sofa thở hồng hộc:
'Mẹ kiếp! Lão già khốn đó còn xem anh là anh con của ông ta không?"
Chỉ có Tam Lộc đã điềm tĩnh ngồi nhâm nhi tách cà phê:
'Anh bực làm gì? Ai bảo anh làm chuyện xấu. Vài ngày nữa về năn nỉ ba. Ba sẽ tha cho!"
"Tao không có làm, Tam Lộc ngay cả mày cũng không tin tao?"
Tam Lộc không nói chỉ ném cho Tam Phát cái thẻ ngân hàng.
"Xài đi!"
"Còn đây là chìa khóa biệt thự. Ở tạm đó vài ngày.". Tam Lộc lại ném chìa khóa biệt thự lên trên bàn.
Tam Phát nhận lấy cười vui vẻ:
"Xem ra trong nhà chỉ có mày tốt với tao thôi Tam Lộc!"
".."
"À... Mà lần sau đừng hẹn đến những chỗ ồn ào như vậy!", Tam Lộc nói xong chỉ đưa tay lên ra hiệu chào rồi đi ra ngoài.
Lấy được tiền, Tam Phát vui vẻ gọi mấy cô em vào uống rượu.
Không biết hắn đã uống bao nhiêu mà lúc đi ra ngoài vẫn còn tỉnh táo. Vào trong xe hắn đạp ra rời đi.
Vừa chạy, Tam Phát vừa lẩm bẩm:
"Nó có nhiều căn nhà. Đưa cho ta căn biệt thự ở trên núi làm cái quái gì không biết?"
Mắng xong, hắn tăng tốc nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-co-ay-em-yeu-anh/3576511/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.