Trương Bối Vy nằm trên giường bệnh. Đứa con của cô ta và Tam Phát đã mất. Nhưng cô ta không buồn vì số tiền mà Tam lão cho cô để bịt miệng đủ để cô ta sống cả đời, còn có thể bao nuôi tình nhân trẻ. Như vậy chẳng phải tốt hơn một Tam Thần sắp chết sao?
Thời thế thay đổi, nếu không thích nghi sẽ bị đào thải.
Trương Bối Vy là người thực dụng.
Cô ta cười cười đang ngắm con số trong điện thoại thì cánh cửa phòng mở ra. Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai bước vào.
"Tôi không nghĩ có người mất con lại có thể cười vui vẻ đến vậy?"
"Còn anh thì sao? Nhổ được một cái gai đi chẳng phải nên vui vẻ sao? Làm bộ mặt đó dọa ai vậy?"
Hắn cười khẩy đem balo tiền ném về phía Trương Bối Vy.
"Nói nhiều coi chừng hại thân. Mau đem tiền rồi cút đi!"
"Được! Tôi đi!"
Cô ta vẫn nằm ở trên giường bấm điện thoại. Người đàn ông không làm gì nhiều, chỉ dùng ánh mắt hung tợn liếc cô ta.
Trương Bối Vy rùng mình:
"Tôi đi liền. Đừng nhìn tôi như vậy!"
Trương Bối Vy thay một chiếc váy đỏ, đi giày cao gót ra bên ngoài. Cô ta trốn viện.
Lúc này là 23 giờ đêm.
Gió ngoài trời thổi mạnh làm cô ta khẽ rùng mình. Cảm giác có gì đó không đúng lắm thì phải?
Vừa định vẫy tay bắt xe thì một chiếc xe taxi dừng lại.
"Cô đi đâu?"
"Bến tàu!"
Nói xong Trương Bối Vy lên xe sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-co-ay-em-yeu-anh/3576510/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.