Đám người hầu nghe theo lời Tam lão phu nhân đưa Huỳnh Tiểu Phương vào phòng. Ngay sau đó, bà ta bước vào ngồi chéo chân ở ghế sofa giữa phòng.
Bà ta phát ra âm thanh lạnh lẽo giống như dì của cô vậy đó:
“Quỳ xuống cho ta.”
“Nhưng mà mẹ…”
Chỉ một cái nháy mắt của bà ta, người hầu ở phía sau đạp vào chân Tiểu Phương khiến cô ngã quỳ.
Tam lão phu nhân nhếch mép sau đó thở dài một cái nhắc nhở:
“Đứa con dâu này, con về nhà này bao nhiêu lâu rồi mà không hiểu lễ nghi phép tắc gì cả?”
Tiểu Phương nhẫn nhịn:
“Mẹ, con không hiểu mình đã làm gì sai?”
Bà ta đứng dậy tiến về phía cô tát thật mạnh đến bật máu:
“Vào nhà này bao lâu rồi mà chẳng sinh được đứa nào? Còn nữa ha. Con dâu mà trù ẻo ba chồng chết để tiếc đoạt gia tài nhà họ Tam sao?”
“Con không có!”, Tiểu Phương răng cắn chặt môi. Trước giờ người khác rất thích đổ oan cho cô lắm thì phải? Hay là số cô sinh ra không được may mắn?
Nói đến đây, chua xót trong lòng cô dâng cao.
“Mẹ! Con không làm gì sai cả. Bức tranh đó là con vẽ để chúc ba sống trường thọ.”
“Nếu như vậy thì tại sao người khác lại nói đó là điềm gở?”
Bà ta vừa dứt lời lại tát thêm cho cô một bạt tai. Tiểu Phương ngã ra bên phải. Cánh tay va đập lên nền gạch lạnh lẽo. Nó hệt như lòng của cô lúc này.
Trong những lúc quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-co-ay-em-yeu-anh/3576495/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.