Ghen...
---
Buổi tối lúc đặt lưng xuống giường, Thẩm Kình Vũ vẫn luôn lướt điện thoại. Cả buổi chiều anh không hề tập luyện, chỉ mải mê tìm tài liệu về chứng rối loạn lưỡng cực.
Bỗng bên cạnh vang lên giọng nói của Kỷ Cẩm: "Mấy giờ rồi?"
Thẩm Kình Vũ lập tức khóa màn hình điện thoại: "Mười một giờ... Tôi làm cậu tỉnh à?"
Suốt một ngày Kỷ Cẩm chỉ nằm bẹp trên giường lúc ngủ lúc thức, mười giờ đêm Thẩm Kình Vũ lên giường, khi đó Kỷ Cẩm mơ màng tỉnh lại, rất nhanh sau đó cậu lại ngủ thiếp đi.
"Không, tôi phải đi WC."
Trong bóng tối, Kỷ Cẩm sờ soạng xuống giường bước ra ngoài. Hành lang có đèn cảm ứng, cậu chỉ cần đi qua chúng liền tự động sáng.
Khi Kỷ Cẩm quay về giường, Thẩm Kình Vũ không nhìn điện thoại nữa. Anh nằm nghiêng đối mặt với cậu, đèn cảm ứng phụt tắt, căn phòng tối đến mức giơ tay không thấy ngón, Thẩm Kình Vũ nghe thấy tiếng trở mình của Kỷ Cẩm, nhưng anh không rõ cậu nằm quay mặt hay quay lưng về phía anh.
Anh thì thầm: "A Cẩm, trước kia bác sĩ kê cho cậu thuốc gì?"
Trong phòng chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người.
Không biết qua bao lâu, Kỷ Cẩm rốt cuộc cũng đáp lời bằng giọng nói lạnh lùng hiếm thấy: "Anh muốn khuyên tôi uống thuốc trở lại?"
Thẩm Kình Vũ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành lắc đầu: "Không đâu..."
Anh hoàn toàn hiểu vì sao Kỷ Cẩm không muốn dùng thuốc. Đặt mình vào hoàn cảnh đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ve-si-thieu-chuyen-nghiep/3605898/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.