Sống chung 
--- 
Vừa nhắc đến Tiêu Dịch Kiệt, Kỷ Cẩm liền tức đến thở phì phò: "Lúc ấy gã bắt gặp tôi đang uống thuốc, sau đó tự tiện lục túi tìm lọ thuốc, bởi vậy gã mới biết bệnh tình của tôi." 
Lần trước khi chạm mặt Tiêu Dịch Kiệt ở hậu trường, thái độ của Kỷ Cẩm khiến Thẩm Kình Vũ hoài nghi có phải họ Tiêu nắm giữ nhược điểm gì của cậu. Xem ra chính là chuyện này? 
Anh muốn hỏi cụ thể một chút nhưng Kỷ Cẩm ngoảnh mặt tức giận: "Tôi không muốn nghe tên người này, anh đừng nhắc đến gã nữa được không?" 
Thẩm Kình Vũ sợ kích động Kỷ Cẩm nên lập tức dừng chủ đề này. 
Tuy rằng đã mơ hồ đoán ra chân tướng, nhưng khi hiểu rõ câu chuyện, Thẩm Kình Vũ còn khó chịu hơn trong tưởng tượng. Anh chưa bao giờ mắc vấn đề tâm lí, nhưng trải qua quãng thời gian đen tối nhất cuộc đời, có những lúc anh nghĩ mình chẳng thể vực dậy nổi. Còn Kỷ Cẩm, cậu bị căn bệnh này dày vò một thời gian dài, cảm xúc luôn diễn biến phức tạp, cậu sẽ khổ sở đến nhường nào đây? 
Anh lại muốn ôm Kỷ Cẩm một cái. 
"Vậy cậu vẫn duy trì uống thuốc sao? Có chuyển biến gì không?" 
Kỷ Cẩm một lần nữa cầm thìa lên nhưng không vội ăn uống: "Tôi từng uống liên tục trong vòng ba tháng, nhưng nửa năm trước đã dừng rồi." 
Thẩm Kình Vũ kinh ngạc: "Dừng uống thuốc rồi?" 
"Tác dụng phụ quá lớn." Kỷ Cẩm rũ mắt nhìn thịt gà trong bát, giọng nói của cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ve-si-thieu-chuyen-nghiep/3605897/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.