Thẩm Kình Vũ bỗng cảm thấy anh thực sự rất may mắn.
---
Vì hôm nay phải chụp bổ sung những phần đã hoãn ngày hôm qua nên mãi bảy giờ tối bọn họ mới kết thúc công việc. Địa điểm quay chụp nằm ngay trong Thượng Hải, có xe đưa đón nhân viên về tận nhà, sáng hôm sau lại đến đón.
Trên đường về nhà, Kỷ Cẩm không chờ nổi nữa, cậu vội lấy điện thoại tìm video thi đấu trước kia của Thẩm Kình Vũ.
"Uây!" Mới xem vài phút cậu đã kinh ngạc hô lên: "Đây là chiêu "cá sấu vẫy đuôi" đấy à?"
Thẩm Kình Vũ ngó sang, phát hiện cậu đã tìm được video trận chung kết giải Tinh Võ Môn năm đó thì nói: "Ừm."
"Đòn đá của anh nhanh thế!" Lúc trước nghe Thẩm Kình Vũ miêu tả, Kỷ Cẩm còn nghĩ động tác này cực kì rườm rà. Trên thực tế Thẩm Kình Vũ trong video ra đòn rất bất ngờ, một động tác giả chuyển trụ, sau đó anh đột nhiên xoay người, bắp đùi thon dài phát lực mạnh mẽ trực tiếp đá trúng cằm đối thủ. Người kia trúng đòn ngã sấp xuống đài, trọng tài lập tức phất tay hô K.O. Từ khi Thẩm Kình Vũ nhấc chân đến khi đối thủ ngã xuống chỉ vỏn vẹn vài phần trăm giây, chớp mắt một cái kết quả đã phân định rõ.
Thẩm Kình Vũ khiêm tốn nói: "Trận này tôi gặp một đối thủ tầm trung, phản xạ không quá nhạy, cũng chưa nhiều kinh nghiệm thi đấu. Nếu là một cao thủ đương nhiên sẽ né được."
Kỷ Cẩm tua lại video để quan sát kĩ thêm một lần nữa. Trận đấu diễn ra rất nhanh, lên đài chưa đầy nửa phút Thẩm Kình Vũ đã giành chiến thắng, vừa kích thích lại không kém phần hấp dẫn. Sau khi đánh bại đối thủ vòng loại, Thẩm Kình Vũ tiếp tục hạ knock-out nhà đương kim vô địch, anh phấn khích đến mức chạy quanh đài võ vẫy tay với tất cả người hâm mộ đang reo hò.
Khi video phát đến đoạn này, có lẽ Thẩm Kình Vũ bỗng nhớ ra chuyện gì đó, gương mặt anh thoáng biến sắc sau đó vươn tay định giật điện thoại của Kỷ Cẩm: "Đừng xem nữa, sau đấy không còn gì nữa đâu."
Kỷ Cẩm lập tức né người bảo vệ chiếc di động trên tay: "Anh làm gì đấy, đã hết video đâu!"
"Không phải, sau đấy hết rồi mà..."
"Hết rồi thì anh giật điện thoại tôi làm gì, để yên tôi xem nốt."
Thẩm Kình Vũ không muốn Kỷ Cẩm tiếp tục xem đoạn video sau đó, lại không dám ngang ngược với thân chủ, bọn họ chèn ép qua lại một hồi, video vẫn đang phát cảnh toàn bộ khán đài đứng dậy vỗ tay. Âm thanh huyên náo dần nhỏ đi, sau đó chúng bỗng trở nên dữ dội hơn cả trước đó. Kỷ Cẩm xoay lưng ngăn không cho Thẩm Kình Vũ đoạt điện thoại, cậu mở to mắt nhìn chằm chằm màn hình.
Cậu thấy Thẩm Kình Vũ dường như vẫn chưa giải phóng hết sự phấn khích trong lòng, cho nên anh bắt đầu lộn nhào trên đài võ, như một món đồ chơi được lên dây cót, anh lộn nhào liên tục bốn vòng! Nếu không phải có dây thừng chăng quanh đài võ cản lại, Thẩm Kình Vũ khẳng định sẽ nhảy xuống đất tiếp tục diễn xiếc!
Tiếng hoan hô của khán giả vang dội như sấm.
"Hahahaha..." Còn đây là tiếng cười muốn tắt thở của Kỷ Cẩm.
Khuôn mặt Thẩm Kình Vũ đỏ bừng. Đệt mợ, đây mới chính là "lịch sử đen tối" mà anh nhắc đến.
"Hahahahaha, nhảy lộn nhào này, anh là Tôn Ngộ Không à? Không, không phải, anh là Phong Hỏa Luân* mới đúng! Hahahah..." Kỷ Cẩm cười đến chảy nước mắt. Không phải cậu cố ý giễu cợt Thẩm Kình Vũ mà thực sự hình ảnh võ sĩ lộn nhào bốn vòng quá mức hề hước, quá mức lmao!
Thẩm Kình Vũ thấy cậu cười sặc sụa thì vừa tức vừa thẹn? Sao nào? Ai chẳng có một thời trẻ trâu?
"Chị họ, chị xem video này chưa?" Kỷ Cẩm muốn lan tỏa mười thang thuốc bổ này, cậu tháo dây an toàn muốn đứng lên đi về phía Túc An: "Cười chết mất, chị xem lại với em này."
Thẩm Kình Vũ: " ......"
Kỷ Cẩm còn chưa kịp đưa điện thoại cho Túc An đã bị Thẩm Kình Vũ kéo giật vạt áo sau. Xe vẫn đang chạy, cậu đứng không vững nên lập tức mất thăng bằng ngã ngửa vào lòng Thẩm Kình Vũ, bị anh ôm trọn trong lồng ngực.
Hai người đều sửng sốt, Thẩm Kình Vũ lập tức buông tay, Kỷ Cẩm sờ sờ mũi rồi ngoan ngoãn quay về ghế ngồi của mình.
Túc An cười nói: "Cái video Tiểu Vũ lộn nhào trên đài võ hả? Chị xem rồi."
"Chị xem rồi ư? Sao chị không gửi link cho em với? Buồn cười dã man!"
"Haha, ừm, quả thực không ngờ Tiểu Vũ lại có lúc đáng yêu đến vậy."
Thẩm Kình Vũ đỡ trán, anh quay đầu nhìn ra cửa sổ, quyết định mặc kệ hai chị em nhà kia.
Xe đã về tới tiểu khu của Kỷ Cẩm, bọn họ xuống xe chào tạm biệt Túc An và bác tài. Sau khi tiến vào thang máy, Kỷ Cẩm vẫn tiếp tục xem đi xem lại video thi đấu của Thẩm Kình Vũ, đoạn thực hiện động tác "cá sấu vẫy đuôi" cậu xem năm, sáu lần, còn đoạn lộn nhào ăn mừng phải hơn mười lần!
Kỷ Cẩm cười đến chuột rút cơ bụng, cậu tựa vào thành thang máy cười run bần bật.
"Một, hai, ba, bốn..." Còn đếm thành tiếng từng vòng lộn nhào của Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ không thể nhịn được nữa, khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, anh chộp điện thoại của Kỷ Cẩm rồi chạy vọt vào phòng khách. Kỷ Cẩm lập tức đuổi theo: "Trả cho tôi!"
"Cậu đừng xem cái này nữa thì tôi trả cho cậu."
"Dựa vào cái gì mà cấm tôi xem? Đây là video công khai, ai cũng có quyền xem nhé!"
"Cậu... Tôi không trả!"
"Anh không trả thì tôi xem bằng IPad, trong nhà còn có TV cơ mà, hay anh định ôm nốt cái TV?"
"..." Thẩm Kình Vũ cãi không lại, anh vắt óc suy nghĩ cách đối phó.
Kỷ Cẩm chậm rãi tới gần Thẩm Kình Vũ, khi chỉ còn cách một mét cậu bỗng nhào lên muốn cướp lại điện thoại. Phản xạ của Thẩm Kình Vũ nhanh hơn cậu rất nhiều, anh đứng tại chỗ không nhúc nhích nhưng lập tức giơ tay cao quá đầu. Kỷ Cẩm cũng cao xấp xỉ Thẩm Kình Vũ, cậu cũng với tay lên nhưng tốc độ phản ứng không cùng một level với Thẩm Kình Vũ cho nên bị anh đùa giỡn ngược lại, anh lắc trái lắc phải, Kỷ Cẩm huơ trước huơ sau một hồi cũng không chạm được chiếc điện thoại.
Dưới tình thế cấp bách, thấy Thẩm Kình Vũ để lộ hai bên sườn, Kỷ Cẩm liền thò tay cù! Trong lúc thi triển kĩ năng cậu chợt nghĩ, vận động viên MMA liệu có máu buồn không nhỉ? Hẳn là không rồi? Chiêu thức này e là vô hiệu với anh.
Nhưng cậu vừa chọc hai cái, toàn thân Thẩm Kình Vũ đã cứng đờ.
--- Có hy vọng rồi!
Kỷ Cẩm vui mừng khôn xiết, hai tay vươn ra bắt đầu sờ soạng cả hai bên sườn của Thẩm Kình Vũ. Chưa đầy ba giây Thẩm Kình Vũ đã thất thủ, anh vội kẹp chặt nách rồi sụp đổ trên ghế sofa. Kỷ Cẩm thừa thắng xông lên, theo đà ngã đè lên người anh.
"Đây đây đây, trả cậu, trả cậu..." Thẩm Kình Vũ tước vũ khí đầu hàng, ngậm ngùi trả lại di động cho Kỷ Cẩm.
Kỷ Cẩm nhận được di động định bò dậy khỏi người Thẩm Kình Vũ, chưa kịp phát biểu cảm nghĩ khi giành thắng lợi cậu đột nhiên bị Thẩm Kình Vũ phản kích! Anh dùng khóa chặt hai cổ tay Kỷ Cẩm, lật người đè cậu trên sofa, tay còn lại bắt đầu cù trả đũa.
--- Không động thủ thì thôi, một khi bắt đầu giao chiến, máu ăn thua của Thẩm Kình Vũ bạo phát, anh đương nhiên không thể dễ dàng nhận thua.
Kỷ Cẩm hoảng sợ giãy dụa, nhưng cậu phát hiện đòn khóa tay của Thẩm Kình Vũ căn bản không thể phá giải, Kỷ Cẩm quyết định nằm im chịu cù.
Cù sườn nửa ngày mà vẻ mặt Kỷ Cẩm vẫn bất biến, Thẩm Kình Vũ có chút kinh ngạc: "Cậu không có máu buồn à?"
"Không hề." Kỷ Cẩm tỏ ra khinh bỉ: "Anh là võ sĩ MMA mà lại sợ bị cù? Thế lên đài tỉ thí bị đối phương cù nách thì sao?"
"... Ai lại cù nách đối phương trên đài võ cơ chứ!" Thẩm Kình Vũ phì cười: "Nếu đã tiếp cận gần đến vậy, trực tiếp dùng nắm đấm là xong, còn cù cái gì mà cù."
Anh không tin Kỷ Cẩm không có chút máu buồn nào, cộng thêm tính hiếu thắng một khi đã nổi lên sẽ khó mà dập tắt, Thẩm Kình Vũ hoài nghi mình cù chưa đúng chỗ nhột, vì thế anh bắt đầu hạ tay sờ soạng xuống phần eo của Kỷ Cẩm.
Nhưng khi ngón tay anh vừa trượt xuống, thắt lưng Kỷ Cẩm chợt căng cứng, dáng vẻ cực kì khẩn trương.
Thẩm Kình Vũ nghĩ mình đã tìm đúng chỗ rồi, ánh mắt anh sáng rực, ngón tay tiếp tục dùng sức.
Anh chọc thêm vài cái, Kỷ Cẩm càng thêm căng thẳng, tuy cậu không cố sức giãy dụa nữa nhưng nhìn dáng vẻ không giống bị nhột. Thẩm Kình Vũ nghi ngờ ngẩng đầu liền phát hiện gương mặt trắng nõn của Kỷ Cẩm đã đỏ ửng.
Anh lại cúi đầu nhìn tư thế của bọn họ ngay lúc này, hai cánh tay của Kỷ Cẩm bị anh khóa chặt trên đỉnh đầu, hai chân cậu bị anh tách ra quỳ chen vào giữa, tay còn lại của anh đang khoác lên chỗ nhạy cảm của cậu, quả thực...
Thẩm Kình Vũ lập tức buông Kỷ Cẩm ra, đổi giọng nói: "Cậu xem đi xem lại video nãy giờ, xem đủ chưa?"
Ngữ khí của anh khôi phục như ngày thường, dịu dàng và ấm áp, thậm chí còn pha lẫn chút áy náy cầu xin sự khoan dung.
Trong lòng cậu rất phấn khích. Ngày thường Thẩm Kình Vũ luôn bày ra vẻ mặt điềm tĩnh, thái độ của anh cũng luôn ôn hòa nhã nhặn, điều này vô tình tạo ra khoảng cách giữa bọn họ. Hôm nay được chứng kiến "quá khứ đen tối" của anh, lại phát hiện người này vậy mà sợ nhột, Kỷ Cẩm cảm thấy bọn họ đã trở nên thân mật hơn một chút.
Cậu đẩy bớt đồ đạc vứt lung tung trên sofa, chuyển sang ngồi sóng vai cùng Thẩm Kình Vũ: "Lúc anh lên đài võ thi đấu rất khác với lúc bình thường. Sao anh không để bản thân thoải mái và phóng khoáng như lúc đánh võ?"
Thẩm Kình Vũ bất đắc dĩ hỏi lại: "Thoải mái và phóng khoáng như thế nào? Tự nhiên lộn nhào hai vòng sao?"
Kỷ Cẩm sửng sốt, sau đó lại phá lên cười: "Hahahahaha..."
Thẩm Kình Vũ bị cười suốt cả tối, liêm sỉ cũng không còn mảnh nào, lúc này anh chẳng thấy ngại ngùng nữa. Một lát sau chính anh cũng không nhịn được mà phì cười.
"Không phải anh đánh thắng rất nhiều trận sao? Mỗi lần thắng lại nhảy lộn nhào?" Kỷ Cẩm hỏi: "Đây là cách ăn mừng đặc biệt của anh à?"
Thẩm Kình Vũ lắc đầu: "Không đâu. Trước giải Tinh Võ Môn tôi chỉ tham gia thi cấp tỉnh và cấp thành phố, tuy giải Tinh Võ Môn không có nhiều võ sĩ mạnh nhưng đó là lần đầu tiên tôi đoạt chức quán quân toàn quốc, cho nên lúc ấy khá đắc ý."
Kỷ Cẩm nhìn Thẩm Kình Vũ. Cậu rất muốn xem lại đoạn video kia, không biết vì sao, cậu chỉ cảm thấy nó rất có ý nghĩa, không chỉ là sự khôi hài mà nó còn thể hiện một nét tính cách khác của Thẩm Kình Vũ, một sự ngây ngô và phóng khoáng. Nhưng Kỷ Cẩm sợ Thẩm Kình Vũ sẽ khó chịu nên nhịn lại, cậu quyết định lát nữa về phòng rồi xem.
"Hồi trước có vẻ anh rất thích MMA nhỉ, thắng một trận đấu mà vui vẻ đến vậy." Kỷ Cẩm hỏi: "Thế vì sao anh lại giải nghệ?"
Khi mới quen biết Thẩm Kình Vũ, Kỷ Cẩm từng hỏi câu này một lần, lúc ấy Thẩm Kình Vũ không trả lời. Lúc này bị hỏi lần thứ hai, Thẩm Kình Vũ có chút do dự.
Thấy Thẩm Kình Vũ có vẻ chần chừ không muốn chia sẻ, Kỷ Cẩm xụ mặt nói: "Sao nào? Bệnh tình của tôi đều kể hết cho anh nghe, anh thì giấu giấu diếm diếm. Anh coi tôi là gì thế? Hay cũng phải kí hiệp ước giữ bí mật?"
Thẩm Kình Vũ nghe giọng liền biết Kỷ Cẩm đang bất mãn, anh vội lắc đầu: "Không phải tôi không muốn kể cho cậu... Chỉ là... Khi đó tôi mới mười chín, tuổi trẻ háo thắng, không hiểu sự đời. Cho nên... tôi đã phạm sai lầm!"
"Phạm sai lầm?" Kỷ Cẩm sửng sốt, sau đó yên lặng lắng nghe.
"Ừm, lúc ấy tôi thắng được vài trận, bắt đầu có chút danh tiếng..."
Thẩm Kình Vũ hít sâu vài hơi, do dự một lát rồi quyết định trải lòng: "Khi tôi trở nên nổi tiếng, bắt đầu có một vài thành phần bất hảo tìm đến tôi... Huấn luyện viên từng cấm chúng tôi cấu kết với bất kì tổ chức cá nhân nào, và tuyệt đối không được tham dự các giải đấu ngầm. Nhưng thời nổi loạn mà, tôi bỏ ngoài tai nhưng quy tắc mà thầy đã dặn..."
Kỷ Cẩm nhìn Thẩm Kình Vũ một cách chăm chú. Cậu không thể tưởng tượng người đàn ông điềm tĩnh trước mặt cũng có một thời lông bông phản nghịch.
"Khi đó có một lò võ ngầm mời tôi đánh giải, một lần lên đài trả phí năm vạn, nếu thắng nhận thêm mười vạn, tổng cộng mười lăm vạn..." Thẩm Kình Vũ kể đến đây thì ngập ngừng vài giây, hầu kết anh trượt lên trượt xuống, có vẻ anh đang khắc chế cảm xúc.
Anh tự giễu cợt bản thân: "Mười chín tuổi, tầm nhìn của tôi quả thực quá ngắn, tôi bị con số mười lăm vạn hấp dẫn... Khi đó mỗi khi đánh thắng các giải đấu chính quy tôi chỉ nhận thường mấy ngàn tệ..."
"Bọn họ hứa hẹn với tôi rằng, tuy là một lò võ bất hợp pháp nhưng bọn họ sẽ áp dụng đầy đủ luật thi đấu quốc tế, sẽ không có những màn đấm đá bất chấp, và bọn họ còn thuê hẳn trọng tài chuyên nghiệp. Tôi nghĩ hẳn là sẽ giống những trận tỉ thí thông thường, điểm khác nhau duy nhất chính là tiền thưởng cao hơn rất nhiều." Thẩm Kình Vũ nghiến răng chậm rãi nhả từng chữ: "Vì mười lăm vạn, tôi đã nói dối huấn luyện viên rồi báo danh thi đấu."
Trong lòng Kỷ Cẩm có dự cảm không lành.
"Thực ra gã trọng tài kia căn bản không phải dân chuyên, trận đầu tiên tôi đã phát hiện ra điều bất thường. Nhưng tôi đã thắng, tôi thực sự cầm mười lăm vạn trong tay, không hề có chuyện gì xảy ra, và các thầy huấn luyện cũng không may mảy biết gì... Tôi dần yên tâm hơn, tôi ngó lơ tính nghiêm trọng của vấn đề, tiếp tục đăng kí đánh thêm trận thứ hai, thứ ba..."
Kỷ Cẩm có chút sợ hãi không muốn nghe tiếp.
"Trận thứ ba, tôi đã K.O đối thủ, trong thi đấu MMA không có luật đếm giây nằm sàn, chỉ cần hạ gục đối thủ là trọng tài sẽ phân định thắng thua ngay lập tức. Nhưng gã trọng tài hôm ấy lại cổ vũ đối thủ của tôi đứng lên tiếp tục đánh..."
Thẩm Kình Vũ dừng lại hồi lâu, giọng nói của anh dần trở nên bình tĩnh hơn: "Anh ta cũng rất hiếu chiến, cố gượng đứng dậy. Tôi không biết anh ta đã bị thương, hơn nữa lúc ấy tôi cay cú vì trọng tài không xử theo luật, tôi liền lao vào tung thêm một chiêu, sau đó... đối thủ của tôi trọng thương..."
"Mấy lò võ bất hợp pháp đương nhiên không có tổ y tế chuyên nghiệp, khi anh ta được đưa đến bệnh viện chúng tôi mới biết xương cổ anh ta đã chấn thương nghiêm trọng."
Kỷ Cẩm hít một hơi khí lạnh: "Xương cổ... Sau đó anh bị bại liệt?"
Thẩm Kình Vũ lắc đầu: "Anh ta làm phẫu thuật, may mắn không bị bại liệt, nhưng anh ta không bao giờ được vận động mạnh nữa, đương nhiên không thể tham gia thi đấu đến hết đời."
Kỷ Cẩm không biết nên nói gì. Cậu không ngờ mọi chuyện có thể đi xa vậy, một giải đấu ngầm đã hủy hoại tương lai một con người.
Căn phòng bỗng chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường tích tắc tích tắc.
Thẩm Kình Vũ chậm rãi thở một hơi dài: "Chuyện này cực kì nghiêm trọng, sau khi đến tai ban lãnh đạo đội tuyển, theo quy định tôi sẽ bị đuổi tập, là huấn luyện viên trưởng đã giúp tôi đè tin tức xuống, dùng đủ mọi cách để tôi có thể giải nghệ đàng hoàng. Thầy muốn giữ danh tiếng cho tôi."
Tâm tình Kỷ Cẩm vô cùng phức tạp. Cậu cảm thấy tiếc thay cho quá khứ của Thẩm Kình Vũ, nhưng cũng cảm thấy một tia may mắn--- cậu vốn cho rằng Thẩm Kình Vũ gặp chấn thương gì đó nên buộc phải giải nghệ. Hiện giờ biết người bị thương không phải anh, Kỷ Cẩm khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi, anh không thích cái tên "Cá Sấu" là vì khi ấy, lúc tham gia trận đấu kia... anh đã đánh bại đối thủ bằng chiêu đá sau à?"
Thẩm Kình Vũ nhẹ nhàng gật đầu. Anh từng thành danh nhờ cú đá ấy, cũng rớt đài vì cú đá ấy.
Kỷ Cẩm nghĩ nghĩ, sau đó cậu đứng dậy vòng ra trước mặt Thẩm Kình Vũ, dang rộng hai tay. Thẩm Kình Vũ chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt kinh ngạc, không có ý né tránh. Vì thế Kỷ Cẩm tiến lên ôm lấy anh.
Vài giây sau Thẩm Kình Vũ mới phản ứng lại--- hôm qua anh đã dùng cách này để an ủi Kỷ Cẩm khi cậu suy sụp nhất, hôm nay Kỷ Cẩm cũng học theo.
Trái tim anh nóng lên, Thẩm Kình Vũ cũng nâng tay ôm lại Kỷ Cẩm.
Kỷ Cẩm nhẹ nhàng cọ lên hõm vai Thẩm Kình Vũ, hít đầy một hơi mùi hương nhàn nhạt của riêng anh, hồi lâu sau cậu mới buông tay.
"Thực ra nếu anh đam mê môn thể thao này thì cứ tiếp tục theo đuổi?" Kỷ Cẩm ngồi lại xuống sofa: "Hẳn là có các câu lạc bộ chính quy chứ?"
Thẩm Kình Vũ gật đầu: "Có."
Vừa rồi khi nhắc lại chuyện cũ, Kỷ Cẩm phát hiện Thẩm Kình Vũ rất khổ sở nhưng phải cố dồn nén, vậy mà khi nói xong, sự uể oải trên người anh đã hoàn toàn biến mất. Thẩm Kình Vũ lại trở về với bộ dạng điềm tĩnh ôn hòa của ngày thường.
Kỷ Cẩm cho rằng anh đã từ bỏ, dù sao cũng đã năm năm trôi qua, rất ít người có chấp niệm sâu sắc đến vậy. Cũng không nên nhắc nhiều đến chuyện này tránh xát muối lên vết thương lòng của họ.
Thời gian không còn sớm, hôm sau bọn họ phải tiếp tục quay chụp buổi sáng, về đến nhà náo loạn một hồi, Kỷ Cẩm còn chưa tẩy trang thay đồ, đến giờ nghỉ ngơi rồi.
"Tôi đi tắm rửa dọn dẹp đây." Cậu đứng lên bước về hướng phòng tắm. Thẩm Kình Vũ bỗng gọi tên cậu từ phía sau.
"A Cẩm."
"Gì cơ?"
Thẩm Kình Vũ hỏi cậu: "Chúng ta có thể coi là bạn bè không?"
Kỷ Cẩm hơi bất ngờ: "Ý anh là sao? Tôi mắc bệnh ngôi sao quá à? Hay tôi đã làm gì khiến anh cảm thấy bị coi thường?"
Tuy cậu có sai khiến nhờ vả Thẩm Kình Vũ nhưng trong lòng cậu chưa bao giờ nghĩ anh là người thấp kém hơn mình, nếu thực sự là vậy cậu đã chẳng mời anh tới ở chung.
Thẩm Kình Vũ lắc đầu: "Không đâu, tôi chỉ hy vọng chúng ta có thể làm bạn."
Kỷ Cẩm yên lặng nhìn anh, cậu muốn đào sâu thêm ẩn ý đằng sau câu nói ấy. Một lát sau Kỷ Cẩm có vẻ thất vọng, bỏ lại một câu "Tùy anh thôi" rồi tiến vào buồng tắm.
Thẩm Kình Vũ ngồi yên vị trên sofa, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm bàn trà.
Ban đầu khi nhận lời làm vệ sĩ cho Kỷ Cẩm, anh cho rằng bọn họ thuộc về hai thế giới khác nhau. Anh chỉ dừng chân tại đây trong ba tháng, có lẽ ngay cả cơ hội khiến Kỷ Cẩm nhớ đến anh cũng rất khó khăn. Có lẽ đoạn thời gian ngắn ngủi này sẽ trở thành một kí ức kì diệu trong suốt phần đời còn lại của anh.
Nhưng hiện giờ anh và Kỷ Cẩm đã trở thành bạn bè. Cho dù về sau anh không còn đảm nhiệm công việc này thì bọn họ vẫn có thể liên lạc và trò chuyện, anh có thể nghe trước những bài hát mà Kỷ Cẩm sáng tác, thậm chí sau mỗi giải đấu, nếu có thời gian rảnh rỗi anh có thể quay về làm vệ sĩ tạm thời cho cậu...
Thẩm Kình Vũ bỗng cảm thấy anh thực sự rất may mắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]