Tô Dương cuối cùng cũng nói xong, cứ ôm Trần Khả ngồi như vậy, Trần Khả ngơ ngác một hồi rồi mới phản ứng lại: “Lần này anh thả txt vào máy tính của tui sao lại không bị virus vậy?”
“… Này à… lần trước anh sợ em xem được cmt của người khác rồi chạy theo người ta nên kéo đen màn hình của em, để em chỉ có thể mình anh thôi…”
“Con mẹ anh đồ biến thái chết tiệt!!!” Liền xài chiêu cá chép lộn nhào thoát khỏi ôm ấp của Tô Dương: “Tuỳ tiện hắc máy tính của người ta!!! Tuỳ tiện biến mất!!! Tuỳ tiện nổi giận với người ta!!! Cmn anh cút ra ngoài!!!” Chân vừa đạp vừa đá Tô Dương ra khỏi phòng của mình.
Tô Dương cũng không phản ứng, tuỳ tiện để Trần Khả đẩy mình ra ngoài, thở dài dựa vào hành lang tường mà thở dài, sau từ đâu đó lấy điếu thuốc ra muốn hút lại phát hiện để quên zippo ở trong phòng Trần Khả. Không lâu sau Trần Khả nhẹ nhàng mở cửa phòng lòi ra mặt ra, Tô Dương vội vàng ném điếu thuốc xuống đất, Trần Khả trừng hai mắt nhìn như là bị Tô Dương làm giật cả mình… nhưng thật ra cũng không phải sợ gì, hắn cho rằng Tô Dương đi rồi nên định liếc nhìn thử, kết quả vừa mới cửa ra lại thấy tên ngốc này vẫn còn đứng ở bên ngoài.
Tô Dương đi tới lấy tay đẩy cửa: “Để anh vào.” Một câu nói thôi đã chọc giận Trần Khả.
“(╰_╯)# Tui có xong đâu mà để anh tiến vào!!! Anh cũng nếm thử cảm giác cần người đi!!!” Rồi liều mạng chặn cửa lại. Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-vao-di/1670153/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.