Tay Trần Khả bị cà vạt của Tô Dương trói lại trên đầu giường, cả người đều là dấu hôn xanh xanh đỏ đỏ, Tô Dương cười đùa nghe tiếng rên rỉ mê người của Trần Khả, lại không làm gì tiếp.
Trần Khả bị khiêu khích, ư ư a a kêu, nước mắt chảy ra, tay bị trói lại không thể tự mình giải quyết vấn đề, chỉ có thể duỗi một chân ra vòng lên eo Tô Dương, chốc chốc lại lên đùi Tô Dương. Trần Khả tuy rằng tướng mạo không xuất chúng, thế nhưng cũng có thể coi là xinh đẹp đáng yêu, hiện tại khoé mắt ngấn nước, sắc mặt ửng đỏ, nốt ruồi ngay khoé mắt linh động, tạo thêm vài phần mị hoặc cho chủ nhân: “Ưm… em muốn anh… Muốn anh tiến vào…”
Tô Dương vẫn cười như vậy: “Như em mong muốn.”
Bạn học Tô Dương vậy mà tối qua lại… mộng xuân. Tô Dương nhìn quần lót dinh dính âm ẩm của mình, nghĩ thầm: Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, sao còn bị tỉnh chứ, nếu tỉnh lại rồi thì trực tiếp ‘đi làm’ mới được.
Rửa mặt xong xuôi trực tiếp chạy xe tới dưới lầu nhà Trần Khả, vừa vặn đuổi kịp Trần Khả định tới trường, Trần Khả nhìn thấy chiếc xe quen thuộc liền bỏ chạy, mà Lâm Tây Lộ đang chuẩn bị đi học đi bên cạnh nhìn thấy, thầy Trần bình thường nhã nhặn phong thái điềm tĩnh đang xảy ra chuyện gì vậy, chạy y chang con thỏ bị ***, à không, là con thỏ bị hoảng sợ.
Trần Khả cũng không biết mình đang sợ cái gì, kể từ khi biết người này có sự nghiệp thành công hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-vao-di/1670154/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.