An Di cười trào phúng
“Chị nhỏ? Chẳng phải chúng ta cắt đứt quan hệ rồi sao? Tôi còn nhớ rõ từng lời từng chữ mà các người nói trong đám tang An Thái Sơn đó! Tôi không có nghĩa vụ phải giúp các người!”
An Như Nguyệt nghe vậy liền mềm giọng dỗ dành
“Đó đều là do mẹ con khiến chúng ta quá tức giận! Còn con dù sao vẫn là máu mủ nhà họ An, làm sao nói cắt đứt là cắt đứt được! Hơn nữa, trước kia con được sống trong nhà cao cửa rộng, có xe hơi đưa đón hằng ngày, được học ở ngồi trường tốt nhất chẳng phải đều là nhờ tiền bạc của họ An chúng ta sao?”
Bà ta nói thật hay, vừa dỗ lại vừa kể công, lại khiến cô trở thành kẻ vong ơn bội nghĩa.
An Di cảm thấy mình đối với họ không khác gì một con chó. Chỉ cần họ cho cô một miếng xương, cô liền phải mang ơn cả đời, dù cho họ có lạnh nhạt, có đối xử tệ bạc với cô tới mức nào, thì khi họ cần cô vẫn phải ngoan ngoãn vẫy đuôi với họ.
An Như Nguyệt thấy sắc mặt cô không đổi, liền nói thêm
“Em dâu giờ vẫn đang ở trong tù đúng không nhỉ? Cuộc sống cũng chẳng dễ dàng lắm đâu!”
Cô lạnh lùng nhìn bà ta
“Đừng đụng tới mẹ tôi!”
“Con nghĩ xem bọn ta có dám không?”
Đương nhiên là bọn họ dám rồi
“Các người muốn máu của tôi đúng không? Được, chỉ các người thề sẽ không động tới mẹ tôi nữa, tôi sẽ cho!”
An Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-chi-thich-em/2894468/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.