Đôi mắt tôi không nhìn thấy gì nên chỉ ru rú trong nhà, thỉnh thoảng thì anh Khánh đưa thằng Bờm qua chơi cùng vào buổi chiều. Chị Lệ vừa kể với tôi, tết nhất tới nơi rồi nhưng mà của hàng số một vẫn phải tuyển thêm nhân viên mới, tuyển được thêm một con bé học HUST năm nhất, nó ngoan hiền, đã có ngươi yêu được bốn năm rưỡi, tôi nghe xong thì cũng chỉ biết cười, ngoài kia chẳng biết người ta yêu nhau kiểu gì, ở cái tuổi còn trẻ con ấy người ta vẫn có thể yêu nhau ba bốn năm, trong khi có những người hai mươi lăm tuổi đầu, đến cả tình yêu giản đơn cũng chưa thật sự có đúng nghĩa. Không phải nói tôi đâu, tôi cũng chỉ là không may thôi mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-va-chung-ta/3376291/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.