Chẳng biết thế nào, dạo này tôi có một chấp niệm với những người tên Đức, chỉ cần có tên Đức là được, có lẽ do chấp niệm từ chính người bạn trai quá cố của bản thân quá lớn, anh Nguyễn Đức Mạnh.
Anh Mạnh ra đi cũng nửa năm, cũng chính nửa năm này tôi sống ở Sài Gòn, trong đầu cũng chỉ là Đức Mạnh, không thì cũng là Đức, thật sự rất đáng sợ, nó giống như một căn bệnh theo tôi dai dẳng suốt nửa năm nay.
Tôi bay về Hà Nội sớm hơn dự kiến là cuối tháng, tôi đến cửa hàng thời trang mà chị Lệ quản lý một chút, với cả Triệu Quang Sơn dự kiến hạ cánh ở Hà Nội sớm hơn dự kiến, lúc nó đi tôi đã chẳng tiễn được, thôi thì tôi đón nó vậy, thế nào thì nó cũng là bạn rất tốt của tôi.
Tôi chưa đến cửa hàng bao giờ, kể từ khi còn decor mà tôi được lựa chọn tông màu mình thích, giờ thì dưới sự chỉ dẫn, hướng dẫn và quản lý của chị Lệ, cửa hàng đã phát triển hơn nhiều.
Tôi bước vào chi nhánh đầu tiên trên đường X, chị Lệ cũng có ở đó, đến nhân viên cũng không biết tôi là chủ của cái cửa hàng này.
"Em chào chị."
"Ơ, cô Hương về rồi đấy à?"
Thấy tôi chị Lệ mừng rỡ, vì cửa hàng do toàn quyền chị Lệ quản lý nên nói về lợi nhuận thì tôi không tiếc chị ấy, chỉ là chị ấy mang thai rồi, sẽ không thể quản lý mãi được giúp tôi, sang tết rồi tôi cũng nên học một chút về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-va-chung-ta/3371032/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.